Tây Môn Suất nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại liền phát hiện không đúng, Lâm Phiền trừng hắn: Nhanh giải Điên Đảo Càn Khôn thuật, lão tử muốn đem bà nương này treo lên cửa thành phủ hai ngày. Thật đau nhức mà, sau khi bị cấm thì cũng hoàn toàn khôi phục cảm giác đau đớn của người bình thường. Lâm Phiền nói:
- Quay đầu, đi Tây Châu.
- Vâng, thiếu gia.
Tây Môn Suất dở khóc dở cười, bất quá trước tiên rời khỏi pháp trận ma giáo ở Trấn Thiên Quan là chuyện tốt. Tây Môn Suất giả ngu thay đổi hướng xe ngựa, tiến về phía Tây Châu, đến quan ải Tây Châu, hai gã đệ tử ma giáo đứng ở hai bên, binh lính tiến lên hỏi mấy câu sau đó đem bức họa ra đối chiếu.
Thư sinh giống như long dương (gay) vậy, ôm chặt lấy người Lâm Phiền, Lâm Phiền bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, tay trái ôm lấy thư sinh, sau đó sờ mó đến trước ngực nàng rồi hung ác véo một cái… Lúc này một cảm giác phi thường kỳ lạ trùng kích ba hồn bảy vía của Lâm Phiền, thân thể bay bổng, tay giống như bị chạm phải điện mà bắn ra…
- Đi thôi.
Binh lính nói.
Tây Môn Suất sao biết được sau lưng mình còn xảy ra những sự tình này, đánh xe ngựa rời khỏi Trấn Thiên Quan, tiến nhập Tây Châu.
Vừa ra khỏi Trấn Thiên Quan, thư sinh mặt đỏ tới mang tai, tay trái bóp cổ Lâm Phiền, chủy thủ tay phải giơ lên giận dữ:
- Ngươi muốn chết, dám động tay chân với ta.
Tây Môn Suất mặt không biến sắc nhưng nội tâm thầm thán phục, không nhìn ra được nha, tiểu tử Lâm Phiền này lại có thể nhân cơ hội mà ăn đậu hủ cô nương người ta. Không sai biết lắm, hắn đã ra khỏi phạm vi pháp trận, có thể giải Điên Đảo Càn Khôn cấm pháp.
Lâm Phiền đỏ bừng cả khuông mặt, liên tục lắc đầu giải thích:
- Ta không biết, ta không có sờ qua, ta vừa rồi sờ cái gì… Ta đúng thật là không muốn làm vậy…
Nói năng hoàn toàn lộn xộn.
- Câm miệng.
Thư sinh buông Lâm Phiền ra, đem nguyên bảo ném vào xe ngựa, sau đó xoay người xuống xe.
Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền:
- Người đã làm cái gì?
Đầu Lâm Phiền vẫn còn đang ở trạng thái trống rỗng:
- Khó nói lắm, cảm giác rất tuyệt.
Tây Môn Suất còn muốn truy vấn, lúc này có âm thanh truyền đến:
- Phi Tuyết, chơi xong thì trở về đi.
Thư sinh vốn chưa ly khai nơi này quá xa, đang đi đường bên cạnh, vừa nghe lời nói này liền đứng thẳng bất động:
- Nam Cung bá bá?
Dứt lời, lão nhân ma giáo kia đáp xuống phía trước xe ngựa chỉ năm dặm, đứng đối diện với thư sinh Phi Tuyết:
- Đúng.
Phi Tuyết lắc đầu:
- Nam Cung bá bá, ta sẽ không trở lại ma giáo.
Nam Cung hộ pháp nói:
- Sinh là người ma giáo, chết là quỷ ma giáo, cung chủ, phụ thân ngươi rất lo lắng cho ngươi.
Phi Tuyết khinh thường nói:
- Hừ, cha ta? Tỷ tỷ của ta không phải cũng là nữ nhi của hắn sao? Mười năm băng lao, đối với hắn thì cái đó đã không có điểm nào là phụ thân rồi.
- Tỷ tỷ ngươi cùng tà nhân tư thông, mười năm đã là đặc xá của Ma quân.
- Người nọ cứu tỷ tỷ ta, ma giáo không phải là dùng đức báo ân sao? Tỷ tỷ ta thả hắn, không phải rất bình thường sao?
Nam Cung hộ pháp nói:
- Bởi vì chuyện này có nguyên nhân nên mới lãnh mười năm băng lao, nếu không đã trảm lập quyết.
Tây Môn Suất tiến đên bên người Lâm Phiền thấp giọng:
- Nam Cung Vô Hận, tả hộ pháp Nghịch Thiên Cung Thượng Cửu Cung, cung chủ Nghịch Thiên Cung được gọi là Thượng Quan Cừu, nàng là tiểu nữ nhi của hắn, Thượng Quan Phi Tuyết, tỷ tỷ nàng là Thượng Quan Phi Yến, các nàng là song sinh. Nghe nói Thượng Quan Phi Yến rất văn tĩnh, có phong phạm danh gia khuê tú, lại không nghĩ tới Thượng Quan Phi Thuyết lại nghịch ngợm gây sự, to gan lớn mật đến vậy.
Lâm Phiền thấp giọng:
- Kỳ quái, đúng nhất phải là đem chúng ta ngủ, sau đó mới đàm luận?
- Đúng vậy… không tốt.
Tây Môn Suất nhìn bàn tay, chữ cấm đã biến mất, qua thời gian rồi.
Nam Cung Vô Hận và Thượng Quan Phi Tuyết cùng lúc quay đầu lại, Lâm Phiền hỏi:
- Bây giờ chúng ta giả bộ ngủ được không?
- Ngủ cái đầu ngươi, đánh không lại. Chạy!
Tây Môn Suất hất mũ lên, xuất ra vòng Tử Ngọ Càn Khôn, hắn hiểu rất rõ năng lực của Nam Cung Vô Hận, ra tay chính là đại chiêu:
- Tử Ngọ Càn Khôn Loạn!
Cơ hồ trong nháy mắt, bầu trời trong vòng năm dặm xuất hiện vòng Càn Khôn bay múa. Nam Cung Vô Hận quát to một tiếng, chân khí toàn thân tăng vọt, đem phần lướn sóng xung khích cùng xe ngựa thổi bay, hắn công kích làm cho vòng Càn Khôn không cách nào tiến công vào trong vòng ba trượng.
Lợi hại vậy? Tây Môn Suất xoay người bỏ chạy, sau đó nhìn tới Lâm Phiền… Đi đâu rồi? Con bà nó chứ, chạy nhanh quá rồi. Nam Cung Vô Hận này chính là đệ tam cao thủ của ma giáo, so với cung chủ Thượng Quan Cừu còn muốn lợi hại hơn, căn bản là đánh không thắng nổi. Về phần có thể chạy thoát hay không…
Nam Cung Vô Hận nhìn thấy Tây Môn Suất cũng có phần sửng sốt, dừng thế công đưa mắt nhìn Tây Môn Suất viễn độn mà không truy kích, thầm than nhẹ một tiếng. Nam Cung Vô Hận là đệ tử của Ma quân đời trước, cũng có nghĩa hắn có quan hệ sư huynh đệ với Tây Môn Suất, hắn làm sao có thể đi xử khó sư đệ của mình. Còn một điều nữa, Ma quân có mật lệnh, không được gây thương tổn và khó xử đến Tây Môn Suất, cho nên hắn không động thủ.
Về phần tên còn lại… Tựa hồ hắn dùng pháp môn độc môn của Vân Thanh môn: Súc Thiên Tiểu Địa Chi Thuật. Cái gọi là xúc thiên tiểu địa chính là trong một trời gian nhất định, dùng chân khí kích hoạt một cái pháp thuật, vốn cự ly là mười dặm thì biến thành một dặm. Chân khí vận chuyển càng nhanh thì hiệu quả lại càng tốt. Bất quá người trẻ tuổi kia chỉ có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, tiêu hao chân khí như vậy chỉ sợ không chạy được xa.
Nam Cung Vô Hận nói:
- Phi Tuyết, trở về đi.
- Ta không quay về.
Thượng Quan Phi Tuyết lắc đầu:
- Ít nhất là trong mười năm ta sẽ không quay về, ta không muốn nhìn thấy tỷ tỷ ta bị dày vò mười năm trong băng lao.
Nói chuyện, nhìn về phương hướng hai người kia bỏ chạy, nội tâm nàng phi thường tò mò, hai người này là ai? Vì cái gì mà Nam Cung bá bá không đuổi theo bọn họ?
- Cung chủ có lệnh, ta đành phải dùng sức mạnh.
Lúc này một tên đệ tử ma giáo vội vã chạy đến, là đệ tử Tầm Long cung. Đệ tử Tầm Long cung am hiểu nghe ngóng tình báo, tốc độ phi hành cực kỳ nhanh cho nên phụ trách thêm việc báo cáo giáo vụ. Đệ tử ma giáo đáp xuống nói:
- Phụ lệnh Ma quân, lệnh cho Thượng Quan Phi Tuyết xuất ngoại lịch lãm mười năm, trong lúc đó không được trái với giáo quy ma giáo.
Thượng Quan Phi Tuyết kinh hỉ:
- Vậy là ta muốn đi đâu cũng được rồi?
Đệ tử trả lời:
- Đúng.
- Cũng được.
Nam Cung Vô Hận gật đầu:
- Phi Tuyết, nhớ kỹ, tránh xa tà nhân, không nên có bất kỳ ân tình gì với tà nhân, cuộc chiến ma tà chưa bao giờ ngừng hẳn, bọn họ chính là tử địch.
- Phi Tuyết hiểu rõ, cảm ơn Nam Cung bá bá, thay ta cảm ơn Ma quân, ta đi đây.
Thượng Quan Phi Tuyết như con chim nhỏ vừa ra khỏi lồng vậy, cứ thế rời đi.
…
Lâm Phiền nằm không nhún nhích bên bờ ruộng, Nam Cung Vô Hận không nhìn lầm, Lâm Phiền chính là thiêu đốt chân khí, mạnh mẽ dùng phương pháp súc thiên tiểu địa, cộng thêm độn thổ, cấp tốc bỏ chạy. Phương pháp súc thiên tiểu địa chỉ có nhân tài kim đang mới có thể ung dung khống chế, đối với Lâm Phiền mà nói, quá khó.
Vừa chạy đã không biết chạy đi đâu, Nam Cung Vô Hận mặc dù không có ra tay nhưng biểu hiện thực lực là cho Lâm Phiền phải kinh hãi. Đơn thuần sử dụng chân khí hộ thể đã đem vòng Tử Ngọ Càn Khôn của Tây Môn Suất bắn ra, đây mới thực sự là hộ thể chân khí, mà hộ thể chân khí của mình chỉ có thể bảo vệ mình không bị trời mưa xối trúng thôi. Nam Cung Vô Hận mặc dù chưa qua tiểu thừa thiên kiếp nhưng chỉ sợ đã viên mãn Nguyên Anh kỳ.
Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, mỗi cái đều có giai đoạn tiền, trung, hậu, mà viên mã thì chỉ là một bình cnahr, chỉ có đột phá bình cảnh này mới tấn cấp giai đoạn tiếp theo. Tu vi cao thấp sẽ không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, tốc độ tự suy ngẫm. Hình tượng mà nói, Trúc Cơ kỳ chỉ có thể giơ lên một cục đá nhỏ đập người khác, mà Kim Đan có thể cầm lấy một tảng đá lớn đập bể đầu người. Nhưng nếu như Trúc Cơ kỳ dùng tảng đá, Kim Đan dùng bông, vậy thì tất nhiên Trúc Cơ kỳ thắng. Kim Đan sẽ không so năng lực lĩnh ngộ với Trúc Cơ, bất quá sẽ ảnh hưởng đến cấu tạo thân thể, tiến tới việc khỏe mạnh sống lâu.