Chương 41: Trấn Thiên Quan

Tuyệt Sắc nghĩ như vậy, so với người khác trốn còn nhanh hơn, đợi đến khi Lâm Phiền bừng tỉnh thì hai tôn kim cương đã biến mất, Tuyệt Sắc cũng vô tung vô ảnh. Kim cương chú của Tuyệt Sắc hiệu quả đối địch có hạn, thời gian cũng phi thường ngắn, cho nên lúc Tuyệt Sắc quỳ xuống khóc chính là lúc hắn thúc dục kim cương chú chân ngôn lặng yên đến chỗ Lâm Phiền và Tây Môn Suất, chân ngôn dừng lại thì đại lực kim cương cũng được triệu hồi. Tây Môn Suất và Lâm Phiền đối với phật gia hiểu biết có hạn, căn bản không có chú ý Tuyệt Sắc một bên khóc, một bên nói lẩm bẩm, đọc lên kim cương chú.

Đại lực kim cương vừa xuất hiện, Tuyệt Sắc lợi dụng che tầm mắt lập tức chạy trốn trong mây, cùng mây trắng hòa làm một thể, chạy trối chết trong mây. Tuyệt Sắc từ trong mây liếc mắt nhìn, Tây Môn Suất thở hổn hển cầm Thất Phá kỳ từ dưới đất bay lên. Hảo hán nhịn được thiệt thòi trước mắt, ghi vào sổ, phật gia nhớ kỹ.

- Lại lật thuyền trong mương.

Tây Môn Suất phi thường khó chịu.

- Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, bản soái sớm muộn gì cũng sẽ thiêu cái Thắng Âm tự của ngươi.

Đây vốn là lời nói nhảm, ngươi đánh giết vài tên Thắng Âm tự thì dễ, muốn tìm tới cửa… Địa bàn của lão đại người ta đấy. Mấy cái chính đạo, ma giáo, tà phái, phật môn nổi danh đều bố trí pháp trận tại địa bàn của mình để thủ hộ môn phái. Loại pháp trận này uy lực của nó tuyệt đối không phải một người có thể chống chọi.

Lâm Phiền trầm tư, đối với phật môn có thêm một chút kiến thức, nếu có Bạch Mục ở đây chỉ sợ Tuyệt Sắc không dễ dàng ám toán mình đến vậy. Pháp chú phật môn với đạo gia cơ bản là bất đồng.

Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền:

- Ây, chúng ta đã cùng thề thốt, ngươi tại sao lại còn che giấu thủ đoạn?

Lâm Phiền hỏi lại:

- Ta có thủ đoạn gì?

- Phi Hỏa Lưu Tinh.

- Cái này cũng gọi là thủ đoạn à?

Lâm Phiền hỏi.

- …

Tiểu tử thối, chó ngáp phải ruồi, khẩu khí thật không nhỏ. Cái này đối với lôi quyết chính xác không phải cao giai, đệ tử tinh anh của chính đạo đều có khả năng sử dụng. Nhưng Lâm Phiền lại có chút bất đồng, thằng nhãi này không cần kết pháp quyết để phát ra. Tây Môn Suất làm sao biết, Lâm Phiền sau khi ngộ ra tâm phù thì những đạo thuật bình thường liền tùy tâm mà động, tâm sử thủ, thủ quy tâm. Chỉ tiếc một điều, mấy loại phù chú phức tạp như Quý Thủy Âm Lôi không cách nào khởi động bằng tâm phù được, bởi vì muốn vẽ Quý Thủy Âm Lôi cần hao tốn thời gian cùng lực chú ý. Nếu như nhắc tới lôi quyết mạnh nhất của đạo gia thì chính là nói đến Thái Ất Thần Lôi, không chỉ cần tay vẽ ra mà còn cần tâm lĩnh hội.

Thập Vạn Đại Sơn không có cây trúc, Lâm Phiền chỉ có thể ngự phong mà bay, thật ra thì cũng không chậm, nhưng thiếu môi giới nên tiêu hao linh lực khá lớn. Hai người rời khỏi phụ cận Tự Tại cốc mà quay lại Đào Hoa cốc, Thanh Thủy chân nhân đang tự chơi cờ vây một mình trong lương đình. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phiền, không nghĩ tới Lâm Phiền vậy mà có thể thoát thân được.

Tây Môn Suất nói:

- Thỉnh chân nhân ban thưởng Vô Tâm Đằng.

- Tôn Hồ đã chết rồi sao?

Thanh Thủy chân nhân đen mặt.

Tây Môn Suất trả lời:

- Không có.

- Lấy được da lông của Linh Nhi không?

- Không luôn.

Tây Môn Suất lại trả lời.

- Vậy tại sao ta phải giao Vô Tâm Đằng ra cho ngươi?

Tây Môn Suất nói:

- Nếu như Vô Tâm Đằng có thật, người không nguyện ý đưa ra thì bỏ đi. Chúng ta đều là người có hàm dưỡng, ta lại là vãn bối, chân nhân cần gì dùng Vô Tâm Đằng lừa gạt chúng ta. Đây không phải là làm hỏng thanh danh của người rồi sao? Cáo từ!

- …

Thanh Thủy chân nhân hạ ngón giữa ra:

- Cầm lấy đi.

Một sợi lục đằng từ tay áo nàng bay ra, Tây Môn Suất chụp lấy nó liền khom người:

- Tạ chân nhân, cáo từ.

Lâm Phiền nhìn về phía tay áo Thanh Thủy chân nhân ngắm nghía, chẳng lẽ còn có tay áo càn khôn à? Tây Môn Suất túm lấy hắn lập tức rời đi. Bay đi hai dặm, Tây Môn Suất sắc mặt không tốt nói:

- Nữ nhân này, tốt xấu gì sư phụ ta cũng có trợ giúp nàng, phần tình ý này có thể nhẹ có thể nặng, không ngờ lại vô duyên vô cớ hãm hại chúng ta. Khiến ta chỉ có thể sử dụng lời nói lừa gạt mới có thể khiến nàng giao ra Vô Tâm Đằng.

- Ừm, Thanh Thủy chân nhân này có chút ác độc.

Lâm Phiền hỏi:

- Nguyên nhân vì sao nàng ta cư ngụ chỗ này?

- Không phải nàng nguyện ý cư ngụ chỗ này mà là nàng có bệnh. Nàng đã từng cùng con gái của giáo chủ Độc Long giáo đánh nhau, kết quả là bị dính một loại cổ đọc, một khi rời khỏi Đào Hoa cốc quá hai này thì sẽ rất thống khổ, mà nàng ta cũng không thể nào bước vào Thập Vạn Đại Sơn, nếu không cổ mẫu sẽ phát tác mà chết, cái này tương đương với quy định phạm vi hoạt động, đem nàng ta vây tại chỗ này.

Tây Môn Suất nói:

- Ta đối với nàng hiểu biết có hạn, nhưng ta nghĩ, người có thể đem nàng ta nhốt lại thì cũng tức là có thể lấy mạng nàng ta dễ như trở bàn tay, vậy tại sao lại phải nhọc lòng như vậy chứ?

- Độc Long giáo!

Lâm Phiền như có điều suy nghĩ. Độc Long giáo cùng Thiên Cương môn đều dùng một loại độc vật được nuôi dưỡng, cổ mẫu của Thiên Cương môn phần lớn dùng người làm thức ăn, mà độc vật của Độc Long giáo dùng thực vật làm thức ăn, Thập Vạn Đại Sơn là nơi đặc biệt có rất nhiều loại độc thảo, độc hoa. Thiên Cương môn là tà phái mà Độc Long giáo lại vừa chính vừa tà, bọn họ cơ hồ không thích tiếp xúc với ngoại giới, đối với ngoại giới không hữu hảo cũng không gọi là không tốt.

Tây Môn Suất nói:

- Khi nào ngươi về Vân Thanh môn ngươi có thể hỏi thăm một chút chuyện tình của Lâm Huyết Ca được không?

- Sao?

Lâm Phiền hỏi lại:

- Ngươi còn muốn quay lại mược Vô Tâm Đằng nữa à?

Tây Môn Suất lắc đầu:

- Thanh Thủy chân nhân này lấy oán báo ơn, báo với ai thì được nhưng lại đi báo với ta, ta phi thường không cao hứng, dùng đức trả ơn, lấy oán trả oán. Bất quá tu vi nàng cao sâu, lại ở bên trong Đào Hoa cốc, ta cũng không có cách nào.

- Không liên quan đến ta.

Lâm Phiền đối với Lâm Huyết Ca cũng có một chút hiếu kỳ, vị này là cao thủ đệ nhất của Vân Thanh môn suốt trăm năm qua, vậy mà lại chết vô cùng thần bí, hơn nữa còn là tẩu hỏa nhập ma mà chết, không thể không làm cho người ta hiếu kỳ được.

Hai người đều xem đây là một sự việc chen ngang, không cần nói quá lớn như thiên hạ này, coi như chỉ tính mười hai châu thì có bao nhiêu kỳ nhân dị sỹ. Lâm Phiền rất bình tĩnh, tuy Thanh thủy chân nhân muốn hãm hại hắn và Tây Môn Suất, nhưng cuối cùng hãm hại không thành công, hơn nữa còn tặng cho Vô Tâm Đằng, hai việc triệt tiêu nhau. Hắn chỉ cảm thấy Thanh Thủy chân nhân là người xấu, cũng không có phát sinh ra bất kỳ ân oán gì.

Mấy ngày sau, hai người rốt cuộc đã đến Tây Châu, Tây châu chính là man hoang chi địa lạnh khủng khiếp, trước kia từng là nơi lưu đày tù nhân phạm tội của cả mười một châu, sau đó có một tên phạm nhân khởi nghĩa vũ trang, tại Tây Châu thành lập Tây Châu quốc. Vân Châu là nơi gần Tây Châu nhất, phát binh đánh liền bị đánh bại. Hoàng đế tại Tây Châu hiệu lệnh thiên hạ, ngừng sinh sản, toàn dân sung binh, tiến công Vân Châu, muốn chiếm lĩnh Vân Châu đồng thời bức bách hoàng đế Vân Châu cùng bọn họ ngưng chiến, cắt đất đền tiền. Quốc vương Tây Châu lại lợi dụng tài phú cướp đoạt được mà thành lập vương quốc của mình.

Tây Châu theo sách vở ghi lại, ba trăm năm trước vào lúc tà đạo đại chiến, nơi này được gọi là Tây phương yêu ma, hơn nữa phía đông Tây Châu có khí hậu ôn hòa, khoáng sản phong phú cho nên cư dân Tây Châu hướng về phía đông mà dời đi, vậy nên phía đông Tây Châu vô cùng phồn hoa và dồi dào. Đông và Tây Tây Châu được phân ra bởi Trấn Thiên Quan. Trấn Thiên Quang phía nam là Thập Vạn Đại Sơn, phía bắc là Mê Vụ sơn mạch, đồng thời cũng được gọi là Ma sơn, vì nơi đây là địa giới của Ma giáo nên Trấn Thiên Quan cũng chia thành quan nội và quan ngoại,

Tây Môn Suất biết điều này, Trấn Thiên Quan là sau khi tà đạo đại chiến ba trăm năm trước, Ma quân cùng hoàng đế Tây Châu gặp mặt, Hoàng đế Tây Châu hạ lệnh dời cả nước đi về phía đông, đồng thời kiến tạo nên Trấn Thiên Quan. Trấn Thiên Quan ngoại trừ là ngơi đóng quân của ba ngàn quân binh có vũ khí còn là nơi thường niên có Thượng Cửu cung của Ma giáo dẫn theo mười hai tên đệ tử đến đóng quân, mục đích chính là ngăn ngừa tà phái đánh lén. Bọn họ cũng nhận sưu giết tà nhân ở Trấn Thiên Quan.