Đại trí giả ngu? Thanh Thủy chân nhân tựa hồ có nhắc đến điểm này, ba tên hòa thượng không có nước uống, nếu như có một tên ngu ngốc trực tiếp đi tìm Tôn Hồ thì ngược lại rất có thể thành công.
Tây Môn Suất trầm tư không nói, Lâm Phiền hỏi thăm:
- Sao rồi?
- Sư phụ ta cùng Thanh Thủy chân nhân có một chút giao tình, đã từng nói qua Thanh Thủy chân nhân lãnh ngạo vô tình, mặc dù tu đạo theo phương pháp chính đạo nhưng tâm địa lại ác độc. Vậy mà bây giờ lại có tình có nghĩa với một con thỏ, việc này… Ngươi có chú ý hay không, lúc trước Thanh Thủy chân nhân muốn giết chết Tôn Hồ báo thù cho Linh Nhi, làm được thì nàng mới cho chúng ta Vô Tâm đằng. Mà sau lại nói nàng chỉ muốn lấy lại da của Linh Nhi.
Lâm Phiền nghĩ một lát:
- Sư phụ ngươi đánh giá nàng như thế nào?
Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền:
- Ngươi vì sao lại không để ý đến việc trọng yếu nhất, Thanh Thủy chân nhân vì sao lại biết rõ Linh Nhi chỉ còn da lông? Hoặc nói đúng hơn là còn thừa da lông? Nàng có lời thề không đi vào Thập Vạn Đại Sơn, Linh Nhi đã chết, chẳng lẽ có thể tính ra được sinh tử của một con thỏ bình thường hay sao?
- Là bẫy…
Lâm Phiền bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại thấy khó hiểu:
- Vậy tại sao Thanh Thủy chân nhân lại muốn lừa chúng ta?
Tây Môn Suất vẫn còn đang suy tư thì đột nhiên có một đoạn dây thừng đen nhánh từ dưới chân bay vụt đến. Tây Môn Suất phản ứng rất nhanh, lập tức thúc dục chân khí để độn đi trốn, nhưng không ngờ dây thừng lại đột nhiên biến thành rất dài, đem Tây Môn Suất cùng Lâm Phiền đối lưng nhau mà trói lại. Tây Môn Suất cả kinh nói:
- Phục Ma Tác? Phục Ma Lão Nhân của Đại Vũ sơn?
- Bần tăng hữu lễ.
Tuyệt Sắc giẫm chân trên thiền trượng thản nhiên bay đến:
- Hai vị lỗ mũi trâu tạm nghĩ ở đây một lát, ta đi một chút sẽ trở lại… ha ha ha.
Nói xong liền rời đi, Lâm Phiền vận chân khí, có thể vận được này, quát lớn:
- Giải!
Phục Ma Tác này giống như vật có linh tính, xiết lại càng chặt hơn.
- Đừng làm loạn.
Tây Môn Suất vội la lên.
- Cái này gọi là Phục Ma Tác, chúng là một loại độc môn pháp chế bảo bối của Phục Ma Lão Nhân Đại Vũ sơn, ngươi càng dùng chân khí vậy thì dây thừng sẽ càng siết chặt lại.
Lâm Phiền hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Tán đi chân khí, một lát sau dây thừng sẽ tự tiêu tan.
Lâm Phiền nhìn xuống dưới, nơi đây cách mặt đất hơn ngàn trượng đó.
- Ngươi nói là tản đi chân khí?
- …
Tây Môn Suất không nói gì. Tây Môn Suất vốn đứng trên vòng Càn Khôn, mượn vòng Càn Khôn bay lượn, mà Lâm Phiền dùng chính là trúc kiếm, tản đi chân khí liền té ngã xuống đất. Nhưng nếu như vẫn trôi nổi trên không trung vậy thì Phục Ma Tác sẽ chậm rãi buộc chặt hơn nữa.
- Bần tăng có một biện pháp, các ngươi có thể chậm rãi rơi xuống, đến mặt đất thì dĩ nhiên sẽ không cần hao phí pháp lực nữa.
Âm thanh của Tuyệt Sắc chậm bay bay tới.
- Rơi!
Hai người thúc dục chân khí, điều khiển vòng Càn Khôn cùng trúc kiếm, Phục Ma Tác càng thu chặt lại, hai người chống đỡ đau đớn, khó khăn lắm mới có thể rơi xuống một vùng núi. Rồi sau đó trên thân sáu cái cây bao quanh vùng núi này hiện ra phạm văn, chính là lục tự chân ngôn của phật môn: Úm Ma Ni Bát Mễ Hồng!
Quang mang chớt tắt, mặt đất xuất hiện chữ “Vạn”, Tây Môn Suất thúc dục chân khí sau đó giận dữ nói:
- Đây là cái trận ghẻ gì vậy? Vậy mà không thể thúc dục được chân khí?
Lâm Phiền tuy kiến thức không ít nhưng lịch duyệt đối với tu chân giới vô cùng nát, chuyện này cũng không thể trả lời cho Tây Môn Suất, chỉ có thể nói:
- Không phải vừa đúng lúc sao, chúng ta không thể thúc dục vận hành chân khí vậy thì Phục Ma Tác có thể giải trừ rồi.
Tây Môn Suất giải thích nói:
- Phục Ma Tác sẽ biến trở về thành một sợi dây thừng bình thường, nhưng thử hỏi, chúng ta đến cả chân khí cũng không thể thúc dục được vậy thì làm sao cởi bỏ được sợi dây thừng ra đây? Tác dụng của Phục Ma Tác có ghi lại trong bí điển của ma giáo, một ngàn năm trước, tổng hộ pháp ma giáo từng truy kích tội phạm bổn giáo đến Đại Vũ sơn, lão nhân Đại Vũ sơn cùng tổng hộ pháp đánh nhau, nếu như hắn thắng thì phải đặc xá tội trạng của tên đệ tử này, tổng hộ pháp đồng ý, song phương so đấu, tổng hộ pháp hoàn toàn chiếm thượng phong. Thế nhưng không ngờ Đại Vũ sơn lão nhân lại dùng chiêu Phục Ma Tác, không biết phá như thế nào liền bị nó đánh bại. Tổng hộ pháp hỏi đây là pháp thuật gì? Đại Vũ sơn lão nhân trả lời, vật này vốn không tên, nếu ngươi đã là ma giáo thì nó có tên là Phục Ma Tác cũng không có gì quá đáng. Bất quá, Phục Ma Tác được ghi lại lợi hại hơn cái này nhiều, nguyên nhân chắc là do tu vi.
Trong lúc nói chuyện, tinh quang trên Phục Ma Tác tán đi, cái này là dùng một sợi dây thừng bình thường ra luyện chế mấy ngày, biến nó trở thành Phục Ma Tác. Tây Môn Suất cùng Lâm Phiền té song song xuống đất, gặp phải khốn cảnh, Tây Môn Suất ngược lại cười:
- Quả thật không ngờ, chuyến này đi lại có thể kiến thức được Phục Ma Tác, coi như lần này đi cũng không tệ.
- Lăn đi!
Lâm Phiền nói.
Tây Môn Suất giận dữ:
- Ngươi mới lăn đi ấy.
- Ta nói lăn đến tảng đá bên cạnh kìa, nếu là dây thừng bình thường vậy thì có thể ma sát khiến nó đứt được.
- Không…
Lâm Phiền ngạc nhiên:
- Hửm?
- Mặt của ta…
Nghe Tây Môn Suất nói vậy, Lâm Phiền liền dùng sức ở phần eo, đem đè Tây Môn Suất xuống mặt đất, Lâm Phiền xoay người trên lưng Tây Môn Suất một cái, Tây Môn Suất nhổ ra một miệng đầy cỏ và đất cát.
- Đừng lộn xộn, ta lăn đây, chuẩn bị xong chưa?
- Lăn!
Tây Môn Suất lăn một vòng, đang muốn thở, Lâm Phiền liền chuyển cái mông, lại đem mặt hắn cắm vào đất, Tây Môn Suất giận dữ:
- Nói chuẩn bị cái! Chuẩn bị, lăn!
…
Tuyệt Sắc đáp vào giữa không trung Tự Tại cốc, sơn lâm rậm rạp, tứ phía chi chít đám khỉ, đem hắn vây quanh. Từ trong cốc, trên ghế đá có một người lông đang ngồi:
- Ngươi là người phương nào, sao lại xông vào Tự Tại cốc của ta?
Tuyệt Sắc bật cười lớn:
- Tôn Hồ chân nhân, ta là cháu của Thanh Thủy chân nhân, tới đây để lấy da lông của Linh Nhi.
Bần tăng vốn có thể sử dụng Địa Thính thuật, quỳ rạp trên đất có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa, bất quá nói chuyện thì phải đứng trước mặt mà nói thôi.
Tôn Hồ đứng thẳng dậy, gãi gãi lông mặt:
- Sát!
- Sát!
Bầy khỉ hưởng ứng, vô số hòn đá đổ ập về hướng Tuyệt Sắc.
Tuyệt Sắc sững sờ, cái này hình như không giống với dự tính nhỉ, bất quá tu vi Tuyệt Sắc khá cao, một vòng phật quang xuất hiện ở phía sau lưng:
- A di đà phật.
Huynh đệ à, ta nên nhắc nhở một chút, chúng ta cùng tu hành chung một đường đấy.
Hòn đá rơi trên người hắn đều bị bắn ra, vừa định nghĩ đám hầu tử này không khó chơi thì trong số hàng trăm hòn đá đó lại có một hòn chứa chân khí. Tuyệt Sắc như gặp phải trùng kích bay về sau mấy bước. Vừa hoàn hồn, chỉ thấy một cây gậy rắn chắc đánh lên bờ vai mình, uy lực của nó vô cùng lớn, quả nhiên là người đồng đạo, Tuyệt Sắc chỉ kịp tưởng niệm một tiếng đã phát ra tiếng ai da rồi bị nên xuống mặt đất.
Vũ tăng phật môn vốn có nhiều món binh khí, như thiền trượng, gậy gộc các loại, cho dù là phật đao thì cũng không có lưỡi đao, nhưng tuyệt đối không thể coi thường uy lực của binh khí phật môn, một gậy này đánh lên người Tuyệt Sắc liền làm cho hắn lắc lư một vòng, phải ngưng tụ chân khí mới có thể đứng vững được.
Tôn Hồ giận dữ:
- Thanh Thủy, ngươi thật khinh người quá đáng, trước hết giết Linh Nhi của ta, sau đó lại cho người đến tận cửa đòi móc hài cốt.
Bà ngoại ngươi! Tuyệt Sắc vừa nghe liền biết mình bị Thanh Thủy hãm hại, Linh Nhi căn bản không phải là thỏ của nàng mà là người thân của Tôn Hồ, muốn mình đi tìm người ta đòi thì thể người thân họ, chuyện này…
Tuyệt Sắc đột nhiên quỳ hai gối xuống:
- Anh hùng, thỉnh cầu ngài hãy nghe ta nói hết cái đã.
Tôn Hồ dựng đứng lông tơ đứng đấy quát:
- Nói.
- Anh hùng nên biết, Thanh Thủy chân nhân muốn ta tới tìm ngươi đòi da lông, nhưng ta lại không biết gì, là Thanh Thủy chân nhân xúi dại ta.
Tôn Hồ quát hỏi:
- Ngươi không phải cháu cô ta sao?
- Đúng vậy, nhưng mà… Thanh thủy lão yêu bà bắt đi mẫu thân, phụ thân, gia gia, bà nội… của ta. Cả nhà ta mười bảy miệng ăn, nếu như ta không đến đây thì nàng liền đem mẫu thân, phụ thân… mười bảy miệng ăn đem đi cúng tế.
Tôn Hồ hỏi:
- Vì sao lại muốn ngươi đi?