Chương 18: Du kích chiến

Tây Môn Suất đáp xuống bên cạnh Lâm Phiền, liên tục khen ngợi:

- Độn thổ quả là lợi hại. Bất quá, lợi hại hơn chính là ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Thật may mắn đấy, bởi vì lo ngại Quý Thủy Âm Lôi nên mình mới bố trí cấm chế, cơ bản là dùng để phòng bị cao nhân âm thầm trợ giúp, thật không nghĩ tới, nếu như không có cấp chế hỗ trợ thì Lâm Phiền đã như cá nhập biển lớn rồi. Ây… xem ra lúc nãy tại không trung là do hắn muốn làm mình tức giận đây mà.

Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền có chút thuận mắt. Người tu chân đại khái được chia làm nhiều loại tính cách, loại thứ nhất chiếm đa số trong chính đạo, thanh tâm quả dục, làm việc cứng nhắc. Loại thứ hai là người của tà phái, ti tiện vô sỉ, ác độc vô cùng. Cả hai loại này Tây Môn Suất đều không thích, Lâm Phiền đối với người chính đạo bình thường khác biệt rất lớn, cơ trí, thích dùng đầu óc suy luận, lại không có sự ác độc của người tà phái.

Lâm Phiền khởi động chân khí cùng lưới chân khí đối kháng, Tây Môn Suất lắc đầu:

- Ta và ngươi tu vi hơn kém nhau quá xa, ngươi không có khả năng chạy thoát được đâu. Ngoan ngoãn đem Huyết Diệu thạch giao ra đây thì ta sẽ không làm khó ngươi.

- Ngươi trói ta như vậy làm sao ta cử động, không cử động được thì làm sao đưa cho ngươi?

Lâm Phiền ném qua một cái nhìn “trìu mến”:

- Chi bằng… ngươi tự mò đi.

Tây Môn Suất nghiến răng nghiến lợi, hắn đi sờ thân thể nam nhân là chuyện không thể xảy ra, đánh chết hắn hắn cũng không làm. Tây Môn Suất vung tay lên, lưới chân khí buông ra một chút tạo thành một cái chụp, tạo cho Lâm Phiền có một chút không gian để hoạt động.

- Ở đâu nhỉ?

Lâm Phiền sờ soạn thân thể một hồi, sau đó dùng tay chọt vào miệng một chốc, rồi lại lục lọi thân thể một lần nữa. Tây Môn Suất không nhịn được nói:

- Lâm Phiền, ngươi còn không tìm thấy thì đứng trách ta không khách khí.

- Có rồi!

Mắt Lâm Phiền sáng lên, vươn tay trái, cầm một đồ vật trong tay ném qua cho Tây Môn Suất.

Tây Môn Suất nhìn rõ ràng đang cầm Huyết Diệu thạch trên tay, hạ lòng cảnh giác, nhận định cái Huyết Diệu thạch này không có bất kỳ cái chướng nhãn pháp nào. Hắn rất hài lòng nhìn viên Huyết Diệu thạch, chỉ thấy Huyết Diệu thạch có chút tơ máu, đưa lại gần xem xét thì hắn liền kinh hãi. Cái viên Huyết Diệu thạch này lại có một cái phù chú nho nhỏ, Tây Môn Suất nội tâm thầm kêu không ổn, tên tiểu tử này không có giấy vàng với bút lông, vậy mà lại cắn nát ngón tay đem máu họa phù lên Huyết Diệu thạch.

- Tật!

Nương theo tiếng niệm của Lâm Phiền, Huyết Diệu thạch nổ mạnh ép cho Tây Môn Suất văng đi xa nửa dặm. Chân khí võng tự động sụp đổ, Lâm Phiền nhảy lên chụp lấy Huyết Diệu thạch vào tay, sau đó hắn liền hắc hắc cười mấy tiếng, vận dụng pháp thuật độn thổ mà lập tức chạy trốn.

Tây Môn Suất mặt mày đen kịt trở về, không phải là tâm tính hắn đen mà mặt hắn thật sự rất đen đấy. Cái phù chú này cũng là một dạng lôi quyết, nó được gọi là Bính Hỏa lôi, vốn có lực sát thương vô cùng thấp, chỉ có một tác dụng duy nhất là chấn văng người tiếp xúc với pháp thuật này đi xa một đoạn. Vốn cái lôi quyết này không có cách nào xuyên qua được chân khí hộ thể của Tây Môn Suất, thế nhưng khi nãy tên này lại cầm Huyết Diệu thạch có vẽ phù vào lòng bàn tay, cũng có nghĩa là hắn đã tự đem phù chú vào bên trong chân khí hộ thể rồi.

Lại là lật thuyền trong mương, bị loại pháp thuật cấp thấp như cái Bính Hỏa lôi này ám toán, Tây Môn Suất quả thật là một ngụm oán khí không có chỗ phát tiết, hắn lập tức hướng phía thị trấn mà truy kích tiếp. Tìm tòi bên trái, không có cảm giác, dò xét bên phải, cũng không có nốt.

Điều này không có khả năng xảy ra, tuy độn thổ thì rất nhanh nhưng nó cũng có một cực hạn, chính là chỉ có thể sử dụng ở nơi có đất kéo dài mà thôi. Tây Môn Suất suy đoán, với tốc độ của độn thổ của Lâm Phiền thì không lý nào mình lại không cảm nhận được. Trừ khi… Tây Môn Suất lập tức phát điên, tên tiểu tử thúi này, vậy mà lại chạy ngược lại. Tây Môn Suất vội vàng bay về chổ mình bị tạc khi nãy rồi hướng về phía ngược lại mà bay đi.

Đột nhiên cấm chế hướng về chợ có người xâm nhập, Tây Môn Suất đành phải quay đầu truy đuổi về hướng chợ, sau khi hắn đáp xuống đất lại mất cảm giác. Là đi tới, quẹo trái, quẹo phải hay là chạy về sau rồi đấy nhỉ? Tây Môn Suất biết rõ Lâm Phiền đang cùng mình chơi trò du kích chiến, chính mình phải đoán cho được một cái phương hướng mới xong.

Tây Môn Suất suy nghĩ một lát, nội tâm thầm cười rồi hướng về phía thị trấn mà bay đi. Lâm Phiền đến chợ là vì muốn mua giấy và và bút long, mình chỉ cần khống chế hắn tiếp cận thị trấn vậy thì hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp đển đột phá mà thôi. Tây Môn Suất tìm một chân núi đáp xuống đả tọa, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận. Rất nhanh, có người theo hướng đông nam mà tiến vào, Tây Môn Suất nhịn không truy đuổi, quả nhiên đối phương lui về theo hướng ngược lại. Rồi sau đó phướng tây nam lại xuất hiện tình huống giống thế, Tây Môn Suất vẫn giữ vững bất động. Rất nhanh, đối phương thối lui khỏi phạm vi cảm nhận.

Lâm Phiền có chút phát điên chui từ dưới đất lên, đứng trên đỉnh núi mà xem xét tình huống địa hình. Hai con sông hình thành một tam giác bao bọc lấy chợ, chỉ cần là bùn đất thì mình đều có thể độn thổ được, thế nhưng đau đầu một cái chính là hai bên bờ sông lại là cát đá, mình không cách nào thi triển thuật độn thổ. Hoặc là bay qua sông với cát đá kia, hoặc là đi vòng. Nhưng nếu như Tây Môn Suất ẩn nấp tại đâu đó ở phụ cận, vậy thì chỉ cần mình vừa hiện thân liền chạy không thoát cái tên âm hồn bất tán ấy.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Phiền cũng không độn thổ nữa, hắn ung dung cưỡi gió mà bay, hướng về phía chợ chậm rãi tiến đến. Lâm Phiền thản nhiên xuất hiện, Tây Môn Suất có chút không hiểu thấu. Tên Lâm Phiền này có rất nhiều lựa chọn tốt mà nhỉ, ví như trực tiếp độn thổ đến phụ cận chợ, ví như dựa vào sự yểm hộ của núi rừng mà chậm rãi tới chợ. Vì cái gì mà tên này lại chọn cách ngu xuẩn nhất, chậm rãi nhất này chớ?

Trong tam quốc diễn nghĩa, lúc Tư Mã Ý đối mặt với không thành kế cũng nghĩ như vậy, Gia Cát Lượng bình sinh là người cẩn thận, vậy tại sao lại đi mở cổng thành?

Bất quá Tây Môn Suất cùng Tư Mã Ý không có điểm giống nhau, đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ một chút, Tư Mã Ý hoài nghi Gia Cát Lương mai phục, nhưng hoàn toàn có thể phái một trăm kỵ binh vào thành. Bởi nếu như đúng là mai phục, vậy thì mình đã chạy không thoát. (Đây cơ bản là phỏng đoán của cá nhân). Dù sao thì Tây Môn Suất cũng nghĩ như vậy đấy.

Ba đạo kim quang bay thẳng đến mặt Lâm Phiền, Lâm Phiền thầm chửi rủa trong lòng, đậu xanh rau muống, quả nhiên không thành kế dùng trong hiện thực thì không ổn chút nào. Ba đạo kim quang này không tính là nhanh, nhưng Lâm Phiền có thể nhìn ra được, một khi bị nó đánh trúng thì chỉ sợ mình chỉ còn nửa cái mạng. Vậy nên hắn liền kết pháp quyết, ngay trước mặt liền hình thành một dòng xoáy, ba đạo kim quang kia bị cuốn vào vòng xoáy thì thoáng dừng lại đôi chút rồi thay đổi quỹ tích bay mà phóng đi tứ tán.

Tiểu tử thúi học thuật thật tạp, Tây Môn Suất thán phục, cái này chính là Giá Phong thuật bản cải tiến, Giá phong thuật cơ cản là một loại pháp thuật vô cùng thấp, sau khi vận hành, dưới chân người thi pháp sẽ xuất hiện vòng xoáy mà đưa người bay về phía trước, mà cái tên Lâm Phiền này lại đem dòng xoáy ấy gia nhập vào chân khí bản thân, biến nó thành một cái pháp thuật phòng ngự, đem vật đánh lén đảo loạn đi hướng khác. Tây Môn Suất lúc này bỗng đặc biệt nhớ tới vòng Càn Khôn cùng cổ kiểm của mình, ba đạo kim quang vừa rồi chỉ là mình ngưng tụ chân khí thành lôi quyết kim hệ mà bắn tới, nếu như đánh trúng đối phương, lôi chú sẽ phát động đem nó nổ mạnh. Nếu như là vòng Càn Khôn, nó sẽ không thèm đếm xỉa tới vòng xoáy quấy nhiễu, cho dù bị quấy nhiễu đi nữa mình cũng có thể điều khiển nó công kích Lâm Phiền.

Tây Môn Suất niệm động pháp chú, một tảng đá bay lên đánh về phía Lâm Phiền, Lâm Phiền trong nội tâm cười tâm, mắt thấy hòn đá kia càng biến càng lớn, rất nhanh nó đã hóa thành một căn phòng nhỏ. Lâm Phiền vội vàng vận dụng thần thông, đem thân thể dán lên tảng đá, tùy ý để tảng đá giúp mình bay về phía sau.

Tây Môn Suất dụi mắt nhìn Lâm Phiền, đây vốn là pháp thuật đệ cấp Ngự Phong thuật. Ngự Phong thuật có tốc độ khá nhanh, ngay khi tiếp cận với tốc độ phi hành của tảng đá liền đem thân thể dán lên tảng đá. Tây Môn Suất nội tâm nói thầm, đã học Ngự Phong thuật, vậy tại sao tên này lại dùng Giá Thong thuật mà bay? Phản ứng đầu tiên của Tây Môn Suất chính là: Có bẫy. Phản ứng thứ hai: Bẫy nơi mô?

Ngay sau khi Tây Môn Suất nghĩ tới hai cái phản ứng này, hắn mới phát hiện ra Lâm Phiền đã bị tảng đá nện vào con sông đối diện, không ổn, đối diện con sông là bùn đất. Tây Môn Suất lập tức phi thân lên truy kích. Khi đáp xuống đất đã không thấy bóng dáng Lâm Phiền đâu nữa rồi, đặt tay xuống đất tìm tòi, quả nhiên Lâm Phiền chính xác đã hướng về phía chợ mà độn thổ.