Đợi đến lúc khí đen biến mất thì trên không trung chỉ còn lại bốn gã đệ tử Thanh Vân môn. Lâm Phiền thán phục:
- Chạy nhanh dữ cà.
Quả nhiên chạy trốn trối chết là thủ đoạn cao minh nhất mà muốn trở thành một cao thủ phải có. Không có kỹ năng này thì xuất môn được cái rắm ấy.
Cổ Nham thu kiếm:
- Phương Văn Kiệt quả không hổ danh là đường chủ một đường, thật không giống bình thường. Ta không phải đối thủ của hắn.
Tên này thừa nhận không phải thì chắc chắn là không phải. Bạch Mục nói:
- Phương Văn Kiệt khá bất thường, nguyên bản hắn tại ma giáo chính là đệ tử tinh anh, về sau bởi vì trái với giáo quy mà bị ma giáo đuổi bắt. Hắn biết rõ sẽ bị trọng phạt, dưới sự chỉ dẫn của phụ thân ngươi liền nương tựa Huyết Ảnh giáo. Phụ nhân ngươi rất hào phóng liền phong hắn làm đường chủ một phương. Hắn cũng không phụ sự trông đợi của mọi người, chỉ mấy năm mà đã đạt thành tựu tự nghĩ ra Trúc Kiếm đường. Khá tốt đây là một mảng rừng rậm, nếu như là rừng trúc thì chỉ sợ sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều. Về phần ba người khác hẳn là môn đồ xuất xắc của Huyết Ảnh giáo. Ba người… còn một nữa đâu?
Còn có một Thập Tam muội còn đang nằm trong rừng cây, hai mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời, máu của ả đã hoàn toàn chảy đến khô. Bạch Mục nhìn một hồi lâu rồi kinh nghi:
- Kỳ quái, người này hình như không phải là môn đồ Huyết Ảnh giáo. Từ màu da cho đến sắc mặt hẳn phải là môn hạ Vạn Tà môn, đệ tử tu luyện Bách Tà Chân Kinh. Bách Tà Chân kinh là tâm pháp truyền miệng của Vạn Tà môn, tự xưng có thể luyện chế ra trăm binh, kỳ thật thì nó chỉ có mười lăm loại pháp bảo hoặc binh khí, mấy thứ này đều cần tâm pháp bách Tà Chân kinh mới có thể thúc dục. Bách Tà Chân kinh cũng là một nguyên nhân chủ yếu khiến cho Vạn Tà môn trở thành Tà phái chi thủ.
Bạch Mục lại nói:
- Cái Huyết tuyến này không phải là Huyết Ảnh đại pháp, mà nó gọi là Truy Hồn tác, nguyên nhân tên gọi là bởi vì có thể truy kích hồn phách khiến cho địch nhân không thể trốn tránh. Một khi bị trói hẳn là có tác dụng như Trói Tiên tác.
Sử dụng Trói Tiên tác trước tiên cần phải đánh cho đối phương ngất xỉu. Nếu chỉ muốn dựa vào vận khí đối kháng thì không cách nào trói buộc được. mà Truy Hồn tác lại không như thế, bản thân nó chính là một món binh khí, một khi tiếp cận thân thể, chân khí của chủ nhân sẽ trùng kích chân khí đối thủ, bức cho đối thủ phải vận khí cống lại. Đồng thời Truy Hồn tác liền đem đối thủ trói lại, mỗi một vòng trói thì chân khí của đổi thủ liền yếu đi ba phần. Đây là một món phpas bảo thượng đẳng có thể trực tiếp bắt giữ kẻ địch.
Bạch Mục kéo tay phải Thập tam muội ra, phía trên có một sợi dây đỏ mảnh, Lâm Phiền thuận miệng hỏi:
- Ai muốn?
Bạch Mục vội hỏi:
- Lâm Phiền, đây là pháp bảo tà môn, hơn nữa chỉ có Bách Tà Chân kinh tâm pháp mới có thể thúc dục được.
- Ta đây muốn.
Lâm Phiền nói tiếp:
- Không biết Tử Tiêu điện có còn mở chợ tu chân không cà. Đi đổi kiếm chút tiền tiêu vặt cũng được.
Bạch Mục thuận miệng nói:
- Vậy không bằng bán cho Vạn tà môn. Mười lăm món binh khí hoặc pháp bảo của Bách Tà Chân kinh luyện ra cũng không dễ dàng gì… ta tùy tiện nói thôi, ngươi sẽ không thật sự muốn bán cho Vạn Tà môn đó chớ? Đây chính là địch nhân đấy.
Bạch Mục khẩn trương, Lâm Phiền bất đắc dĩ nói:
- Ta tùy tiện ngẫm nghĩ chút.
Nói xong hắn lại lục lọi trên người Thập Tam muội. Diệp Vô Song nhắm mắt không đành lòng xem. Rất nhanh Lâm Phiền đã lấy ra một mảnh lá cây kim sắc và một cái bình ngọc nhìn về phía Bạch Mục. Bạch Mục lắc đầu:
- Chịu.
Truy Hồn tác là pháp bảo có công thức chế tạo nên hắn biết khá rõ.
- Ai muốn?
Sau đó Lâm Phiền giải thích:
- Ném lại đây cũng sẽ có kẻ đi lấy về, tương lai có thể sẽ giết hại đệ tử chính đạo chúng ta. Còn không bằng chúng ta đem đi hàng yêu trừ ma.
Tuy Lâm Phiền có che dấu một câu đằng sau, thế nhưng đây cũng có đạo lý. Cổ Nham lắc đầu nói:
- Ta chỉ dùng kiếm.
Diệp Vô Song nói tiếp:
- Ta có Pháp Quyển.
Bạch Mục nói:
- Vô Song, ngươi hình như ỷ lại vào Pháp Quyển nhiều quá đấy.
Diệp Vô Song phản bác:
- Cổ Nham sư huynh ỷ có bảo kiếm, ngươi còn ỷ lại vào pháp trận.
- Có lý.
Bạch Mục nghĩ một lát, sau đó giơ tay về phía Lâm Phiền:
- Bao búa kéo!
Nghe nói bao búa kéo xuất phát từ Trung Quốc sau đó đi về phía Nhật Bản rồi lan ra toàn thế giới…
Kết quả cuối cùng, Bạch Mục cầm vàng lá, Lâm Phiền cầm bình ngọc. Lâm Phiền đối với tu luyện bình ngọc không có hứng thú quá lớn, thuận tay hắn liền ném vào túi Càn Khôn, mà Bạch Mục lại nắm lấy vàng lá thử cùng vàng lá câu thông. Trước khi luyện hóa ai cũng không biết cái pháp bảo này có tác dụng gì. Đáng thương cho Thập Tam muội, hai kiện pháp bảo còn chưa xuất ra thì đã đi đời nhà ma.
Cổ Nham nhìn hai người chia của nói:
- Dù cho đối thủ thoạt nhìn yếu kém nhưng cũng phải dùng toàn lực để giành thắng lợi. Không thể bởi vì đối thủ yếu mà khinh địch được.
Đây là Cổ Nham từ trên thi thể Thập Tam muội mà học được. Một cái thi thể có thể tặng ba kiện pháp bảo, một vái chân lý, âu cũng coi như chết có ý nghĩa.
Lâm Phiền và Bạch Mục rất có kinh nghiệm đào hầm, cả hai đem Thập Tam muội đi chôn. Lâm Phiền nhãn châu xoay động nói:
- Thập Tam muội có nhiều pháp bảo như vậy không bằng ta chôn châm trận dưới chân ả. Tà nhân thà tin là có sẽ không tin là không, không nhất định chúng ta sẽ đi cướp bảo, thế nên có thể hắn sẽ đi đào mộ. Lúc đó chúng ta có thể giết hắn trở tay không kịp.
Bạch Mục nhìn Cổ Nham, Cổ Nham nghĩ một lát đáp:
- Nhiều nhất chỉ lưu lại một ngày.
…
Phong cách hành sự của tà nhân so với chính đạo quả thật không quá giống nhau. Phương Văn Kiệt cũng không nghĩ tới pháp bảo của Thập Tam muội, mà là vì lần này lĩnh mệnh đi làm việc còn chưa hoàn thành yêu cầu của giáo chủ mà có chút ảo não. Triệu Tứ có chút chân chất cũng không nghĩ ngợi gì. Duy chỉ có vị nam tử đánh với Diệp Vô Song kia sau khi trở về liền có chút nhớ thương thi thể Thập Tam muội.
Đêm xuống, lấy cớ đi điều tra, hắn một mình vụng trộm trở lại Cửu Lang Sơn Mạch, rất nhanh liền phát hiện ra một ngôi mộ mới. Nam tử cười thầm, những đệ tử chính đạo này quả nhiên cổ hủ, còn đi hỗ trợ mai táng thi thể. Bất quá chưa chắc sẽ lấy đi bảo bối. Không đào lên nhìn một cái nam tử vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, thế nên hắn đào, thế nên hắn trúng chiêu, thế nên hắn bị bao vây…
Cổ Nham cho tới bây giờ không có nói mình muốn đơn đả độc đấu, Diệp Vô Song thì đã sớm hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, con người Bạch Mục lại là con mọt sách nhưng tuyệt đối không cổ hủ. Nói sao đi nữa thì Vân Thanh môn cũng không có môn quy bắt buộc phải đơn đấu hay đơn đấu sẽ tặng danh hiệu bảng hiệu gì gì đó cho ngươi. Thêm việc thằng nhãi Lâm Phiền giựt dây đằng sau, mọi người đồng loạt lao lên, hắn căn bản không có hy vọng sống sót quay về.
- Hắn tới một mình, nếu như hắn không quay về thì ngươi nghĩ xem đồng bọn có tới tìm hắn hay không?
Lâm Phiền nói tiếp:
- Không bằng chúng ta lại thêm một vòng…
Diệp Vô Song nhìn Lâm Phiền giật nảy mình, tên này tâm thật xấu xa đó. Cổ Nham cũng nhịn cười không được quyết định:
- Được, vậy lưu lại thêm một ngày.
Lần bẫy rập này ngoài dự kiến mà cũng trong dự kiến. Phương Văn Kiệt cùng Triệu Tứ xách thực đến tìm nam tử, bọn họ cũng đoán nam tử sẽ đi tìm thi thể Thập Tam muội, nhưng tu vi Phương Văn Kiệt rất cao, hơn nữa còn chú ý đề phòng, vừa tiếp cận liền biết có mai phục, thế nên hắn cùng Triệu Tứ lập tức rời đi.
Nhưng không phải hắn muốn đi là có thể đi. Cổ Nham xuất ra Kiếm độn ngăn chặn lại, Lâm Phiền nói:
- Cổ Nham, ngươi chặn hắn, chúng ta ba đánh một trước.
Chiến thuật binh gia, vây cường công yếu.
Phương Văn Kiệt nội tâm mắng lớn, con bà nó chứ Vân Thanh môn, thế quái nào lại dạy ra một đám môn nhân vô sỉ vậy được thế. Hắn lập tức tính toán sức chiến đấu của hai bên, một đấu hai mình có thể làm được. Dựa vào kinh nghiệm và ưu thế của mình có thể chạm rãi chiếm cứ phần hơn. Nhưng mà Triệu Tứ lại không ngăn được hai người. Chưởng môn không có đánh giá thấp thiếu chưởng môn nhưng lại đánh giá thấp đồng bọn của thiếu chưởng môn rồi.
Suy nghĩ đến vậy, Phương Văn Kiệt quát:
- Lên!
Triệu Tứ mở ra huyết vân quay quanh hắn, Phương Văn Kiệt lập tức bỏ chạy. Cổ Nham không ngờ Phương Văn Kiệt lại quyết định thật nhanh bỏ rơi Triệu Tứ, bị một chiêu trúc kiếm phân thân của Phương Văn Kiệt lừa gạt, tên này xoáy lên khí đen thuận lợi chạy thoát.
- Đậu xanh!
Bốn người mắng một tiếng, Cổ Nham không có mắng chửi mà là Triệu Tứ mắng.
Tính cách Triệu Tứ ngược lại có chút thẳng thắn, biết rõ không chạy được cũng rất quang minh lỗi lạc, trước khi chết còn đem một kiện pháp bảo duy nhất của mình ra tự bạo.
Huyết Ảnh giáo và Vạn tà môn phái ra năm người, một người trong đó là đường chủ, thực lực vượt xa cả đám Lâm Phiền. Thế nhưng kết quả cuối cùng lại là phương yếu đại thắng, truy cứu nguyên nhân chỉ có một: Khinh địch. Đây hoàn toàn không phải là điểm trí mạng thông thường. Vòng chiến đấu thứ nhất tà phái còn lại ba người, thực lực cũng không kém hơn bốn người Lâm Phiền bao nhiêu. Đáng tiếc là có một kẻ nổi lên tham niệm, một mình đi lấy pháp bảo của Thập Tam muội, kết quả lại rơi vào trong cạm bẫy. Trái lại bốn người Lâm Phiền cầm pháp bảo còn có chút ngịa ngùng. Đây là chính xác là những lời mà Cổ Nham nói lúc chọn lựa ở Ẩn Tiên tông, Lâm Phiền đối với địch nhân sẽ sử dụng thủ đoạn mà đối với người mình lại đối đãi chân thành. Đương nhiên còn có một nguyên nhân là địa lợi. Nơi này dù sao cũng là Tiểu Đông châu, chính là phúc địa của chính đạo, Phương Văn Kiệt là giả thân phận mà lẻn vào.
Khinh địch là trí mạng, đồng thời cũng là quan niệm cố hữu của tà phái, theo sử sách mà tà phái ghi lại, ba trăm năm trước đột nhiên bộc phát chính tà đại chiến, đệ tử chính đạo cơ hồ không có tâm kế, hơn kinh nghiệm thực chiến còn vô cùng yếu kém. Tà phái lợi dụng điểm này, điệu hổ ly sơn, thậm chí trực tiếp công đánh Vân Thanh sơn. Qua trận chiến này cách nhìn của Phương Văn Kiệt đối với đệ tử chính đạo đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là với đám đệ tử Vân Thanh môn, thật sự là thập phần kiêng kị. Xuất thân của hắn là từ Ma giáo, đối với chính đạo và ma giáo thì hoàn toàn lấn át tà phái, hắn vẫn cho Vân Thanh môn và chính đạo khách không có gì khác nhau, nhiều lý luận, thiếu tính thực chiến. Thực sự không ngờ chiến dịch này đối phương đều xuất hiện đủ loại thủ đoạn, đánh giết mình tơi bời, thua hết sức biệt khuất.
Tại phụ cận Trung châu, Phương Văn Kiệt và Tuyết Cơ tụ họp, Tuyết Cơ nói:
- Tên kia gọi là Lâm Phiền, sáu năm trước hắn từng giao thủ với ta, tu vi bình thường, Tây Môn Suất có nói hắn là một tên ma đầu, ta cũng không tin cho nên bị tổn thất nặng nề. Cái vụ mai phục thi thể tám chín phần mười là chủ ý của hắn.
Phương Văn Kiệt nhớ tới ngày đầu tiên chiến đấu, Lâm Phiền nhắc nhở có bẫy rập, còn vạch trần hành vi của mình, gật đầu:
- Chính xác, hắn là môn hạ của vị nào?
Tuyết Cơ trả lời:
- Chính Nhất tông, Tam Tam chân nhân.
- Là hắn sao, khó trách.
Phương Văn Kiệt nói:
- Tên Tam Tam chân nhân này không phải là kẻ tốt lành gì, phụ thân của hắn từng là đại thống lĩnh Cẩm Y Vệ Bắc châu, chính là đặc vụ đầu lĩnh nhất đẳng của triều đình. Giết người cướp của, lừa trên gạt dưới, bức lương nhân thành kỹ nữ, vu oan giá họa, các loại thủ đoạn dù hèn hạ đến mức nào hắn cũng có thể dùng. Dân gian kể rằng chỉ cần nghe danh của cha hắn thì con nít cũng không dám khóc, có thể nói là người người oán trách. Đáng tiếc, hắn lại đứng sai phe, bị tân quân tịch thu gia sản, giết hết cả nhà. Tam Tam chân nhân này nguyên danh là Mộng Sinh, năm tuổi đã bắc đầu đi theo phụ thân gây tại Bắc châu. Tám tuổi bị diệt môn, cha hắn bởi vì có ân với một lão đạo vân du bốn phương, lúc này Mộng Sinh được lão đạo cứu đi, đưa đến làm môn hạ Vân Thanh môn. Nhắc đến Cẩm Y Vệ Bắc châu thì chúng ta thân là tà phái cũng tệ hơn người ta gấp bội, thậm chí gấp trăm lần.
Phương Văn Kiệt cau mày nói tiếp:
- Bất quá ta nghe nói người này tại Vân Thanh môn tính tình lười biếng, hành vi cũng coi như đoang chính, làm sao dạy dỗ được một tên đồ đệ âm tàn ác độc đến vậy?
Tuyết Cơ hỏi:
- Đường chủ, chúng ta còn bắt thiếu chưởng môn hay không?
- Chỉ lai người chúng ta?
Phương Văn Kiệt lắc đầu:
- Chưởng môn cố ý mượn Thập Tam muội của Vạn Tà môn chính là muốn bắt người. Thập Tam muội chết rồi, bắt giữ là không thể. Chúng ta nên hồi báo chưởng môn trước, bất quá hao tổn ba người lại không thu hoạch được gì, tiên hình cho sự bất lực này chạy không thoát nổi. Tuyết Cơ, mật lệnh cho đệ tử Trúc Kiếm đường, có gặp thằng nhãi Lâm Phiền này đều cẩn thận một chút cho ta.
- Vâng!