Vân Thanh thượng nhân nghi vấn:
- Phụ thân ngươi rất có thể cũng đã…
- Tuy cha ta có hành vi không ổn nhưng dù sao ông vẫn là cha ta, người có công truyền thụ và nuôi dưỡng ta.
Cổ Nham nói với cái cách vô cùng kiên quyết, mà tại sao hôm nay Cổ Nham lại nói nhiều như vậy? Chẳng qua là lúc trước Thiên Vũ chân nhân đã đi tìm hắn nói rõ rằng Vân Thanh thượng nhân hy vọng có thể thu hắn làm đồ đệ. Cổ Nham nói như vậy liền có thể nhìn ra là hắn không muốn cho Vân Thanh thượng nhân hy vọng quá nhiều. Dù sao thì tiền bối có bối phận cao gấp ba lần mình nhận thu mình trước nhiều người nhưng mà mình không nhận thì… không phù hợp cho lắm đâu. Cổ Nham tuy ít lời nhưng bù lại hắn khá cẩn thận. Mối quan hệ giữa cha mẹ hắn không tốt làm cho Cổ Nham từ nhỏ đã có thể nhìn được sắc mặt người khác. Không nói cũng không có nghĩa là không hiểu.
Vân Thanh thượng nhân phi thường tiếc hận, hôm nay hắn chính là hướng về phía Cổ Nham, muốn làm sư phụ của tên này. Cổ Nham tu vi tiến triển nhanh hơn thì cũng ít đi phần khả năng hắn đến Huyết Ảnh giáo. Thật không ngờ Cổ Nham lại thẳng thắng nhận định cha mình làm sai nhưng vẫn là phụ thân của hắn như cũ. Phẩm chất như thế càng làm cho Vân Thanh thượng nhân càng thêm đáng tiếc. Nếu không thì chấp nhận thu Lâm Phiền?
Vân Thanh thượng nhân vừa nhìn về phía Lâm Phiền thì thằng này liền vô thức lui về sau một bước. Ngươi muốn cái gì đây hử? Vân Thanh thượng nhân cười khổ, con bà nó chứ, ta là thượng nhân đã qua tiểu thừa thiên kiếp, mắc mớ gì lại không được chào đón vậy chớ? Sớm biết thế phải nắm Bạch Mục đi trước cho rồi.
Truyền công trưởng lão nói:
- Cổ Nham, ngươi tạm lui trước, bây giờ là Lâm Phiền.
- Vâng!
Cổ Nham lui về sau vài bước, ẩn vào trong đám đông.
Lúc này Thiên Y chân nhân một mực không mở miệng lại hỏi:
- Lâm Phiền, thượng nhân nói ngươi tục khí quá nặng, ta muốn biết ngươi ngoài tu luyện đạo pháp thì am hiểu tục việc gì?
Xem có thể chịu đựng được hay không ấy mà.
Lâm Phiền rất vô tư trả lời:
- Tuyên Hòa bài, đá dế…
Thế nên Thiên Y chân nhân câm miệng không nói được câu nào.
Vân Thanh thượng nhân nhìn quanh hồi lâu, những người khác đều cúi đầu. Vân Thanh thượng nhân bất đắc dĩ nói:
- Lâm Phiền, ngươi về trước đi.
Cũng thật là đáng tiếc. Ngọc có thể rèn nhưng lại bởi vì tính cách không hợp. Người tu chân sẽ không cường ngạnh mà uốn nắn tính nết của ngươi, cũng sẽ không trách mắng hay giáo huấn ngươi phải làm thế này thế kia. Tính nết không hợp liền không cách nào chỉ dạy được. Nhìn hành vi của ngươi không vừa mắt thì dạy dỗ thế nào được. Dưa hái xanh không ngọt, cả hai người đều ngột ngạt.
Lâm Phiền trở về, không cao hứng mà cũng không có mất hứng. Trở thành đồ đệ của đối phương có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt. Ngươi lại không thể tự theo tính nết của mình mà làm cho sư phụ mình học theo. Lâm Phiền rời nỏi sơn môn lại trông thấy Thiên Vũ chân nhân đứng ở trên vách núi cạnh sơn môn, mắt nhìn ngắm Vân Hải đang quay cuồng mà ngẩn người.
Thuận miệng liền nói:
- Yến quốc dốc lòng muốn lớn mạnh, lo quân lo dân lo nước… Cuối cùng vẫn là diệt quốc.
Thiên Vũ chân nhân quay đầu lại nhìn Lâm Phiền:
- Ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì?
- Hồi chưởng môn, ngươi tự nhiên là nghĩ việc của Vân Thanh môn.
Cùng với thần thức của Lâm Huyết Ca thấu hiểu một hồi như vậy, Lâm Phiền cảm thấy Thiên Vũ chân nhân mới là người đáng thương. Tu tiến vốn là tu tâm cảnh, mà Thiên Vũ chân nhân lại phụ trách mấy trăm miệng ăn, công việc rắc rối lớn nhỏ. Mỗi lần nói chuyện cùng Thiên Vũ chân nhân đều là việc chính tà ma.
Thiên Vũ chân nhân cười hỏi:
- Không ai thu nhận ngươi?
- Không có ai.
- Được rồi, ngươi đi đi.
- Chưởng môn, ta muốn hỏi một câu.
- Ngươi đã lên tiếng như vậy thì cứ nói.
Lâm Phiền cười ha ha:
- Trời phải có mưa, gái phải lấy chồng, mấy thứ này đều không ngăn được. Chưởng môn người cần gì phải quan tâm Ma Giáo định cư ở đâu, cần gì phải quản thực lực Tử Tiêu điện, cần gì phải lo lắng Tà Hoàng sống lại, cần gì phải bận tâm việc của Quỷ Môn.
- Luôn luôn có người muốn quan tâm đúng không?
Thiên Vũ chân nhân giống như cười trả lời:
- Theo cách nói của tông chủ ngươi thì cứ xem ta như đứa bé xui xẻo kia đi.
Kỳ thật Thiên Vũ chân nhân dung mạo rất đẹp, giả dụ như quên đi nàng đã một trăm tuổi mà nói… được rồi, không quên thì Thiên Vũ chân nhân vẫn rất đẹp. Nữ nhân mà Lâm Phiền từng tiếp xúc trong giới tu chân thì Vụ Nhi kiểu nhu thuận, Diệp Vô Song lại là dạng bướng bỉnh, còn có các loại hiền thê. Duy nhất chỉ có Thiên Vũ chân nhân đem lại cho hắn cảm giác phi thường khác, đây là một người phụ nữ mạnh mẽ. Từng cái dậm chân phất tay, từng câu từng chữ đều thể hiện mị lực kinh người.
Lâm Phiền ngăn lại ham muốn của chính mình, mặc dù là người tu chân nhưng cũng ảnh hưởng đạo đức thế tục đấy. Nam tử vừa thành niên đối với cô cô của hắn nói: Cô cô ngươi thật xinh đẹp. Vô luận là hắn có phải thuần túy thấy cô cô hắn xinh đẹp thật hay không nhưng mà nói ra lời này thật sự là trơ trẽn đấy. Trong lòng ngươi có thể nghĩ, thậm chí ngươi có thể nghĩ cùng với cô cô ngươi đi cẩu thả nhưng tuyệt đối không thể nói ra được.
Tuy là người tùy tính nhưng phải bị ước thúc trong giới hạn đạo đức bản thân, bất kể cho ngươi có là người tu chân hay không. Đây là đạo lý mà Lâm Phiền tự nghĩ ra trong lúc ngao du trong mây đấy. Lâm Phiền lại nghĩ tới mẫu thân của mình, cha mẹ ân ái nhưng lại bởi vì môn quy giới luật mà phải bị đuổi khỏi Toàn Chân. Nếu như mình và Thiên Vũ chân nhân ân ái thì có phải để lại cho thế tục chuyện để kể hay không đây.
Biểu huynh biểu muội có thể lập gia đình với nhau hay không? Có thể lại không thể, không thể là bởi vì con của họ sẽ bị dị dạng. Vậy thì không cần con thì sao? Vậy tự nhiên là có thể rồi. Tiến thêm một bước mà nói vậy thì huynh muội thì sao đây? Lâm Phiền nghĩ một hồi liền hiểu rõ đạo của một vài người. Cho dù là Bồng Lai Toàn Chân cũng không có quy chế ngoại lệ, không quy cũ không nên người. Chỉ cần là người thì đều bị các loại đạo đức, cái nhìn, luật pháp ước thúc hành vi. Loại ước thúc này ngoại trừ bên ngoài còn bởi vì bên trong chính mỗi con người.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Lâm Phiền đã trở về Chính Nhất sơn. Ngó qua ngó lại không thấy Tây Môn Suất, vì thế hắn liền hỏi thăm, tiểu đồng báo cáo:
- Đệ tử sơn môn truyền lời, nói có một vị nữ tử muốn gặp Tây Môn đạo huynh, Tây Môn đạo huynh nhất định phải đi.
- Vậy mà ngươi cũng tin?
Lâm Phiền là tâm tiểu nhân đó, nhất định Tây Môn Suất muốn đi đến Ẩn Tiên tông xem náo nhiệt nên mới dùng hạ sách đem nử tử ra làm bia đỡ đạn. Sơn môn đệ tử tu vi không quá cao sợ rằng không nhìn thấu hắn. Lâm Phiền nói:
- Ta đi tìm hắn.
Tất cả các núi đều có trận pháp cấm chế, Tây Môn Suất có xông loạn hay không thì đi sơn môn nhìn một chút là biết. Lâm Phiền vừa bay đến sơn môn vừa hỏi, đệ tử sơn môn nói quả thật có một nử tử tìm đến Tây Môn Suất, hai người đã đi về hướng tây rồi.
Lâm Phiền mang theo nghi hoặc bay về phía tây một chốc đã thấy trong đình cách bảy dặm có Tây Môn Suất và một cô nương.
Chỉ thấy cô nương kia… Dù sao cũng rất đẹp, nét đẹp rất khác với những nữ nhân bình thường, rất có hương vị nữ nhân. Cái gì gọi là hương vị nữ nhân? Vụ Nhi, Diệp Vô Song vứt qua một bên cái đi đã, Thiên Vũ chân nhân bởi vì tuổi tác cũng có chút hương vị nữ nhân nhưng không đủ. Mà cô nương này tuy bề ngoài chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy nhưng toàn thân đều toát ra mị lực nữ nhân.
Hai người ngồi trong đình thong thả uống trà, cô nương kia nâng chén, nhẹ nhàng từng cử chỉ đều có phong cách quý phái, cô nương nhìn Tây Môn Suất nhưng lại không nhìn thẳng mắt hắn, đây là tránh cho Tây Môn Suất sinh ra cảm khác không thích.
- Xuống đây đi.
Tây Môn Suất đợi hồi lâu mà vẫn thấy Lâm Phiền vẫn ở trên không dò xét, rất không kiên nhẫn lên tiếng.
Lâm Phiền cười ha ha đáp xuống:
- Không ngờ nha, không ngờ ngươi lại thật sự không có đi làm việc xấu.
Cô ngươi kia mỉm cười nhìn Lâm Phiền:
- Vị này chính là Lâm Phiền huynh đệ? Từng nghe Suất nhi nhắc về ngươi.
Lâm Phiền chắp tay:
- Chào… - Nhìn về phía Tây Môn Suất.
- Nàng là sư nương của ta, Mộ Dung Vân.
Tây Môn Suất quanh co giới thiệu.
- Ặc, còn trẻ vậy?
Lâm Phiền rất giật mình, nhìn Thiên Vũ chân nhân nhà ta đi, hơn chín mươi tuổi mà bộ dáng ba mươi. Mà Mộ Dung Vân này lại có bộ dáng hai sáu, hai bảy, hẳn là chỉ mới năm mươi đến sáu mươi thôi nhỉ.
- Đạ tạ Lâm Phiền huynh đệ khích lệ, thiếp thân hữu lễ.
Mộ Dung Vân lúc nhìn thấy Lâm Phiền đã vội đứng lên, lúc này mới hoàn lễ. Không phải là đạo lễ chắp tay mà là phụ nhân chi lễ.
Tây Môn Suất thấp giọng:
- Cái kia… Ta phải ở đây thêm vài ngày, có thể sẽ trở về Tây châu.
- Ừ.
Mộ Dung Vân nhẹ đặt tay lên mu bàn tay Tây Môn Suất. Tây Môn Suất lặng lẽ rút ra, Mộ Dung Vân nói khẽ:
- Tự mình bảo trọng, ta đi trước.
- Vâng!
Mộ Dung Vân lại nhìn Lâm Phiền gật đầu, ánh mắt có chút cô đơn thất vọng. Nàng cố gắng nặng ra chút tiếu dung sau đó xoay người rời đi, ra khỏi đình thì chân đạp một tấm lua bạch sắc mà bay đi.
Lâm Phiền ngồi xuống, tay cầm chén trà, tự rót cho mình một chén:
- Ta tưởng chỉ có ta mới đem đồ ăn trong Càn Khôn giới chỉ, không ngờ Tây Môn Suất ngươi lại ném luôn cả bàn trà vào, mà còn là bàn trà Chính Nhất tông chính hiệu của ta nữa này. Ngươi là tiểu tặc trộm bàn trà à?
- Không cần ngươi nói lảng sang chuyện khác, nàng là sư nương ta, cũng là… người ta yêu.
Tây Môn Suất không nhanh không chậm nói.
Cái này… Việc này tuy có thể cảm nhận được cả hai có gian tình, nhưng ta không muốn hỏi đấy. Ngươi đã nói vậy thì ta chỉ có thể hỏi tiếp thôi. Lâm Phiền nói:
- Sư phụ ngươi…
- Sư phụ ta đối với ta thật sự không tệ, nhưng làm việc có chút… Mộ Dung Vân vốn là đồ đệ của hắn, thời điểm nàng mười sáu tuổi đã bị hắn… cưỡng gian, khuất phục hắn. Hơn hai mươi năm sau lại thu ta làm đồ đệ. Trước khi sư phụ ta chết vài năm liền xuất hiện nghi ngờ với nàng, lo nàng hướng về ngoại nhân bên ngoài, muốn đem đi bảo bối cho người ngoài. Không chỉ thế, hắn còn lo nàng mưu hại hắn, cướp đoạt pháp bảo của hắn. Thế nên mới đem Thất Phá Kỳ truyền cho ta, để ta quan sát sư nương lúc hắn bế quan. Kết quả… kết quả là chúng ta lâu ngày sinh tình, nhưng vì bối phận là trở ngại nên một mực chưa vượt qua giới hạn. Trước khi sư phụ ta chết thì chửi bới nàng, còn làm nàng bị thương nặng. Sau khi sư phụ ta chết thì ta giúp nàng chữa thương, sau đó…
Tây Môn Suất đứng phắt dậy:
- Rồi sau đó ta rời khỏi Hắc sơn, du đãng khắp nơi. Sư phụ ta đối với ta như con mình, nhưng mà…
- Trà này thật sự không tệ, ngươi đó nha, trộm bàn trà thì coi như xong, còn trộm lá trà, nước suối Chính Nhất tông đều thu vào túi…
- Uống con mẹ ngươi.
Tây Môn Suất muột cước đạp bay bàn trà, tâm tình có chút kích động.
Lâm Phiền giơ một chén trà nhấp một ngụm:
- May mắn, may mắn ta nhanh tay lẹ mắt.
- Ta biết ta là súc sinh, nhưng ta thật sự… thật… yêu nàng…
- Được rồi, ngươi làm ta khó xử đây này.
Lâm Phiền cười khổ.
- Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Tây Môn Suất ơi là Tây Môn Suất, theo như tính cách của ta thì yêu liền yêu, phân vân làm cái máu gì. Nhưng mà ta không thể khuyên ngươi như vậy được, như vậy thì ta há chẳng phải súc sinh như ngươi hay sao. Ta phải khinh bỉ ngươi, chà đạp ngươi, chửi bới ngươi, cùng ngươi phân rõ phẩm đức cao thượng ra sao. Có thể là kỳ thật… chuyện này ta cũng không rõ.
Thế tục đạo đức chính là như vậy, ngươi đồng dạng quan điểm đạo đức với người khác thì phải cùng Tây Môn Suất phân rõ giới hạn. Nếu ngươi giúp Tây Môn Suất nói chuyện, ủng hộ hắn thì tất cả mọi người sẽ phân giới hạn với ngươi.
Lâm Phiền nói:
- Mạng ta do ta không do trời, giáo lý Ma Giáo hình như có câu này.
- …
Tây Môn Suất im lặng không nói câu nào.
Lâm Phiền thấp giọng:
- Trọng điểm chính là: Không ai biết rõ nàng là sư nương của ngươi.
- …
Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Ta có nên giết ngươi diệt khẩu không?
- Giá thu mua ta rất rẻ nha.
Lâm Phiền trả lời.
Tây Môn Suất cười:
- Mấy ngày sau gặp ngươi.
Nói đi liền ném Càn Khôn quyển ra, đuổi về phía tây.