Chương 86: Trên con đường tìm hạnh phúc

-Bác sĩ, rốt cuộc con tôi sao rồi, ông nói đi!!

-Chủ tịch, xin hãy hãy bình tĩnh! Đây là tấm chụp não tiểu thư.

-Ừ.

-Theo kết quả chụp thì đang có 1 khối u hoặc là khối máu đọng ở bên trái đại não của tiểu thư.

-Sao?

Bố nhìn chằm chằm vào tấm phim, lần này, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của ông. Anh Bảo thì khoanh tay, đứng dựa vào mép tường . DƯờng như cũng mất sức rất nhiều. Mẹ cũng vậy, mẹ im lặng, mẹ đã cứng rắn hơn. DƯờng như hạnh phúc, hạnh phũ đang lìa xa gia đình nó, gia đình mà tưởng như rất hạnh phú từ trước tới nay.

-Thư chủ tịch, vụ tai nạn này của tiểu thư có thể nói là may mắn để phát hiện ra khối u này. Nếu không thì nó còn to hơn nữa. Sẽ rất nguy hiểm.

-Vậy phải làm sao?

-Phải phẫu thật, lấy khối u này đi.

-Cái gì? Sao con tôi phải chịu nhiều đau đớn đến thế. Tôi sẽ chịu thay cho nó……_mẹ hét lên.

_______)o(_____

Nhà Vũ, căn biệt thự rộng, rộng đến mức khiến người ta choáng ngợp nhưng lại đang chìm trong sự im lặng, sự u tối đến não lề.

Mở cánh cửa sổ phòng ra. Cậu nhìn ra ngoài vườn. Cậu nhớ nó. Nhớ đến da diết. Nhớ cái dáng điệu lúc nó bị con chó cưng của cậu rượt khắp vườn. Nhớ cái kiểu tức giận đáng yêu của nó. Trong mắt cậu, cái gì của nó cũng đẹp hết. Chỉ cần là của nó thôi. Tình yêu là như vậy, tình yên đem đến cho người ta sự mê muội, mất lí trí, đôi khi còn mất nhân tính. Nhưng cũng chẳng sao, chúng ta vẫn tin vào nó. Vẫn đâm đầu vào nó. Vì cái chữ được gọi là yêu. Yêu xa.

Láy điện thoại ra nhấn số của nó. Nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút dài dài.

Vứt điện thoại ra ghế, cậu thả cơ thể mình tự do xuống giường.

-Oái!

Không may, thả đúng cái mép giường, đầu cậu đập vào đó. Lấy tay xoa xoa cái đầu mình. Cậu cáu.

-Đến mày mà cũng dám chọc tao hả? Cho mày chết này..lấy tay đập vào thành giường…..Oái oái đau…

~~> cậu được xếp vào những thằng nghịch ngu nhất thế giới.

-Vũ! _tiếng mẹ cậu

-……………

-Vũ à! _giọng ngọt sớt

-………

-Nằm mở mắt tô hố thế kia sao không ới lên 1 tiếng hả thằng quỷ này.._mẹ cậu mở cửa đi vào.

-Mẹ không biết phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng con trai à?

-Oa, con của mẹ lớn rồi kìa.

-Bỏ ra! Oái!

Vũ vật lộn với mẹ của mình. Trông bà lảnh khảnh thế kia thôi chứ cũng khoẻ ra trò. Đè đượcc ả cổ VŨ.

-Mẹ ra ngoài đi. Con đang suy nghĩ. Đi đi.

-Ngoan nào cục cưng. _mẹ xoa đầu cậu.

-Bỏ ra, con không phải trẻ con nữa. Đừng có xoa đầu như thế. Con…(mọi khi sẽ nói “đấm giờ” nhưng đây là mẹ nên cậu im lặng)…

-Mẹ biết cô bé ở nhà mình sáng nay!

-Sao?

Đang thái độ ương bướng cậu chuyển ngay thái độ lạnh lùng, lạnh đến đáng sợ.

-Mẹ định làm gì cậu ấy?

-Sao con lại nghĩ mẹ định làm gì?

-TỐt nhất là mẹ đừng động vào cô ấy…nếu không..Con xin mẹ đấy!

Mẹ cười, bà xoa đầu cậu con trai của mình. Hối hận vì lâu lắm rồi mình không làm như vậy. Có phải bà đã quá vô tâm? Để rồi bây giờ khi muốn nói chuyện tử tế với chính con trai lại khó khăn đến như vậy.

-Con trai ta đã lớn thật rồi. Ha. Đã biết bảo vệ 1 cô gái rồi. xin lỗi ta đã ko quan tâm đúng mức tới con. Bố con bảo ta sang đây, sang căn phòng mà lâu lắm rồi ta không vào….để nói chuyện với con….Ông dặn kĩ lắm. Dặn lên nói những gì, nên làm gì cho con. Hoá ra không cần, hoá ra không cần….bởi vì con trai của ta đã trưởng thành thật rồi….

-Mẹ đang lảm nhảm cái gì vậy?

Câu nói quá chi là phũ của cậu bất chợt phun ra đúng lúc làm tắt lịm cái dòng cảm xúc đang chảy trong người mẹ.

-À, ta có ý kiến. Con có muốn nghe không?

___)o(__

Đi lang thang khắp bệnh viện, khắp công viên như những kẻ vô gia cư. Ngọc lại thở dài. Con đường để đến với hạnh phúc của cô bé dường như cũng quá trông gai. Mệt mỏi thật.

-Bố nuôi!

Cô bé bắt máy, và nói bằng cái giọng rất mệt mỏi.

-Sao tự dưng con gọi có thêm chữ “nuôi” và cái giọng đó.!

-Con chỉ muốn gọi 1 người duy nhất trên đời này là bố thôi. Con đang mệt.

Ông_ người nuôi Ngọc suốt bao nhiêu năm qua, hay nói chính xác hơn là người lợi dụng cô bé bao nhiêu năm qua tức giận. nhưng chẳng sao, ông có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cô bé.

-Hôn ước của con ta đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi. Chỉ đợi ngày thông báo với giới truyền thông thôi. Con phải….

-Con không muốn định hôn!

-Cái gì???

-Con không muốn làm công cụ kiếm tiền cho bố nữa. BỐ nuôi, con mệt rồi. Mệt mỏi lắm rồi.

-MÀY!!!

Ông tức giận, cô bé đã cúp máy.

__)o(__

-Có gì thì mẹ nói luôn đi, đừng có tỏ ran guy hiểm như thế nữa…_vũ giục mẹ cậu

-Ừ, ta sẽ…..tác hợp cho con và cô bé đó.

-Cái gì? Thật không?

-ừ, tất nhiên

-Nhưng cái con bé kia là em gái của cô ấy.

-Sao con biết?

-À….vô tình thôi.

-Không sao, ta sẽ bảo bố con huỷ cái hôn ước này đi. Đợi lúc con huỷ chắc chuyện còn to hơn nữa cho xem.

-THật không?

-Ừ, thật mà.

Trong phòng làm việc của bố Vũ. Ông hút thuốc, lâu lắm rồi, lâu lắm rồi ông ko hút cái thứ thuốc này. Nhưng hôm nay ông phải suy nghĩ, Ông phải đắn đo. Ông phải thực sự, thực sự hối hận.

Nghe lén được cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con. Ông đã đi tới 1 quyết định, 1 quyết định mà chưa bao giờ ông nghĩ tới rằng mình sẽ làm. Chưa bao giờ ông nghĩ tới mình sẽ thay đổi quyết định. Chẳng phải quý tộc với quý tộc sẽ hạnh phúc hay sao?

-Tôi nghe! _ đầu dây bên kia lên tiếng, bố Vũ đặt điếu thuốc xuống.

-Xin lỗi ngài.

-chủ tịch, ông sao thế, có chuyện gì à?

-Chuyện hôn ước…

-À, chúng tôi sẽ cố hết sức để đẩy nhanh và để con bé sớm ra mắt gia đình ngài.

-KHông…..HUỶ ĐI…

-Ngài nói sao cơ?

-Chúng tôi sẽ bồi thường.

___)O(__

Gập điện thoại, dứt 1 ngọn cỏ trên đường. Ngọc lại tung tăng. Ai không biết lại tưởng cô bé bị dở hơi.

-Ê, tối rồi con đi đâu thế hả?

-Hả?

Ngọc quay lưng lại thì chợt giật mìh, ngọn cỏ trên tay bất giác rơi xuống. Một cảm xúc hạnh phúc tự dưng len lỏi vào trong lòng. Một chút ấm áp, một chút bỡ ngỡ và ngại ngùng khi người con trai ấy bắt chuyện với mìh.

-GÌ mà nhìn tôi như qoái vật sắp ăn thịt cậu vậy hả?

-hả hẳ….Á, xin xin lỗi cậu nhé _ cô bé ngượng ngùng.

-Sao tối còn đi lang thang thế này. Cậu không biết rằng chị cậu và gia đình rất lo hay sao?

-Xin xin lỗi.

-Ngoài từ đó cậu không biết nói gì à?

-Cảm, cảm ơn…

-Sao cảm ơn tôi?

-Hả, à, à à. Là là…

-Là tôi sẽ đưa cậu về chứ gì, cảm ơn trước chứ gì?

Tuấn nói đỡ, vừa nãy thì dìm cô bé xuống nước bằng những câu hỏi khó ưa, giờ thì lại dở chứng nói đỡ, bảo vệ cho cô đỡ quê. Cậu đúng là con người không biết đường nào mà lần nữa.

-Hay không thích tôi đưa về?

-À, là vì…

-THế thì thôi…

-à, khoan, có cần chứ.

-Ừ.

Hai người đi với nhau, nhưng im lặng quá. KHông khí buổi tối đã đủ im rồi. không khí giữ hai người còn im nữa lên không khí rợn lên 1 màu đáng sợ.

Ngọc lên tiếng phá vỡ cái kiểu không khí đáng sợ này.

-Có nên làm điều mà mình không thích không nhỉ?

-KHông.

Lại im lặng.

Lúc sau, Ngọc lại lên tiếng,

-Nhưng điều mình không thích lại làm cho người khác thích.

-Phải xem người đó là ai.

-Ừ.

Lại im lặng.

Lúc sau Ngọc lại hỏi, dường như cô bé sợ hỏi 1 lần cậu sẽ giận nên cắt ra làm nhiều phần bằng nhau.

-Người đó là người có ơn với mình. Nhưng chỉ là cái ơn giả tạo. vậy có nên.

-Không.

-Ừ.

Ngọc cười vì Tuấn cũng nghĩ như cô. THực sự cô bé rất cô đơn. Từ nhỏ đến lớn không lấy 1 người bạn. Ai nhìn vào cũng tưởng cô là nàng công chúa được cất cẩn thận trong 1 chiếc hộp thuỷ tinh, đạy lắp và để lên chỗ thật cao, cao tới mức không ai có thể vươn tới. Cô đơn lắm, không đùa đâu, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô có bạn. Thật sự hạnh phúc khi được trò chuyện với người con trai khác anh trai cô, thực sự hạnh phúc lắm. Cô cười.

-Còn gì thì hỏi nốt đi.

-Àm không, không có gì nữa…..à. à có. …Cậu thích…thích chị tôi lắm đúng không?

Câu hỏi không đúng thời điểm của Ngọc khiến đôi lông mày đậm của Tuấn khẽ nhíu lại. Cậu không trả lời. Và cũng đến nhà nó rồi.

-Vào nhà đi.

-Nhưng cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-Sao tôi phải trả lời?

-Vì….

Tuấn quay đi, đã đưa đến tận nhà rồi mà. Đã thực hiện ước muốn của nó rồi mà. Nếu nó không nhờ cậu bảo vệ cô bé thì còn lâu cậu mới đưa về, còn lâu cậu mới chịu trả lời, còn lâu cậu mới…..ĐAU khi nghe Ngọc nhắc đến nó.

-VÌ TÔI THÍCH CẬU!

Ngọc chạy đuổi theo Tuấn. Cậu khựng lại khi nghe lời này phát ra.

Thực sự bất ngờ. Cậu không nghĩ như vậy….Nhưng tình yêu mà cậu ấp ủ bao nhiêu lâu nay…..dành cho nó hết rồi……làm sao bây giờ?

__)O(___

Tâm trạng…

Nó : tỉnh nhưng giả bộ chưa tình để nghe cuộc trò chuyện của bố mẹ. Biết mình bệnh, biết mình đang nguy kịch. Biết mọi thức

“Bố, mẹ, có phải con sắp chết không? Có phải con đang làm gánh nặng cho gia đình không? Con thực sự sợ. ĐIều mà con sợ nhất là làm gánh nặng cho người khác. Con không muốn chết. Con không muốn chết ở cái tuổi 17 này. Cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời con. Con còn nhiều điều chưa nói lắm. Con chưa nói con yêu bố mẹ. Con chưa nói con thích Vũ. Con chưa nói con quý con bé Ngọc. Con chưa nói, chưa bao giờ nói lời cảm ơn với Quỳnh, với V.Anh với Thành và đặc biệt là với cậu ấy, người đã hi sinh rất nhiều vì con, người đặc biệt ấy. …Nhiều quá bố mẹ ơi. Anh Bảo ơi….Thực sự thực sự e k muốn đi, k muốn bỏ mọi người đâu….Yêu mọi người”

Dòng suy nghĩ lịm đi, nó ngất…..nhưng thời gian kia đủ để 1 giọt nước mắt lăn dài trên khoé mi.

Mẹ vẫn ở đây, mẹ ôm cậu vào lòng. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như thế, chưa bao giờ cậu cảm ơn gia đình. Ấm thật.

“ Mẹ, lần đầu tiên mẹ ôm con vào lòng từ sau bao nhiêu năm. Cảm giác ấm áp lắm. Ấm hơn tấm áo da rất nhiều mẹ có biết không? Nếu mẹ ôm con mỗi ngày…có thể con sẽ không như ngày hôm nay, có thể con sẽ là con ngoan của mẹ…Nhưng cũng muộn rồi, tất cả đã muộn rồi, giờ người quan trọng nhất trong tim con là cô gái đó…là người đen lại ánh sáng cho trái tim con. Rồi 1 ngày, con sẽ có được cô ấy. Nhất định…Vì cô ấy…là cả cuộc đời con”

Vẫn trong vòng tay ôm của mẹ. Vũ tự nhiên dơ tay ra, ôm lại bà….Bà giật mình trong hạnh phúc….thực sự.

Tuấn

Đang đứng dưới trời tối, dưới cánh cổng của nhà nó và đang đứng trước mặt Ngọc

“Không thể nào? Nghiệp chướng ư? Mình thích nó mà…..Ngọc thích mình ư? Ờ, nghiệp chướng mà….Nếu Vy không xuất hiện thì mình liệu có thích con bé này hay không? CÓ hay không? Nếu Vy bỏ đi thì mình có đau lắm không? Có đi được cùng không? Nếu mình yêu đến mức không dứt được thì sao?….nếu mình k chấp nhận được sự thật này thì sao? Không thể nào, tại sao tim lại đập nhanh. RÕ rang con bé đứng sau mình không phải là Vy mà…rõ ràng mình ghét nó mà…Nếu 1 ngày, nếu 1 ngày mình thực sự trao tình cảm cho nó thì sao?”

Đứng ngơ ngẩn ở đó, Tuấn không quay lưng lại.

Ngọc.

Đứng nhìn Tuấn, trong lòng có chút hi vọng nhưng lịm tắt dần theo thời gian

“Tại sao mình không có bạn? Tại sao người mình thích lại không thích mình? Tại sao mình lại có khuôn mặt giống hết chị như vậy? Tại sao tất cả đều quay lưng với mình. Như cậu lúc này…. Mình thực sự yếu đuối trước cuộc đời mà. Xin đừng quay lưng với tớ tớ thực sự đau lắm”

Nhìn tuấn, nhìn tấm lưng đầy rắn chắc của cậu..

Và HẠNH PHÚC k thể tả được khi cậu quay lưng lại và nói.

-Ngủ đi!