Cậu chạy, chạy thật nhanh, chạy như thằng điên đến bệnh viện gần dó.
Trái tim cậu đau đớn, đau đến mức thắt lại.
Trong lúc này, tầm ảnh hưởng, tầm quan trọng của nó trong lòng cậu càng được khẳng định rõ hơn. Giờ cậu đã có thể nói, có thể nói rằng cậu sống không thể thiếu nó rồi, nó đã là không khí của cậu rồi.
Tim cậu đau, tim cậu trùng xuống, sâu đến mức tưởng như rơi xuống vực thẳm.
-Trịnh Tuyết Vy ở phòng nào?
Cậu thở hồng hộc và đập tay thật mạnh vào bàn, khiến mấy cô y tá thực sự sợ.
-Ở danh sách có mấy bệnh nhân tên Trịnh Tuyết Vy ạ? Xin hỏi người đó mắc bệnh gì ạ?
-Biết thì tôi cần hỏi các người à? Khốn kiếp!
Lấy chân đạp vào bàn làm việc của mấy bác sĩ, vũ bức xúc.
Mấy cô y tá nói nhỏ gì đó với nhau rồi trả lời cậu.
-À, có phải là tiểu thư họ Trịnh nổi tiếng không ạ? Vậy tiểu thư nằm ở khu A, tầng 1 phòng 05 ạ!
-Hừ
Cậu lại chạy đi.
Đang chạy, đang lo lắng thì tự dưng cậu nhìn thấy nó đang đi về phía mình. Dừng lại, dụi mắt xem mình có nhìn nhầm hay không.
Cậu vô cùng ngạc nhiên và vui sướng.
Đúng là nó rồi, khuôn mặt kia, mái tóc kia chắc chắn là nó rồi…và chỉ có thể là nó thôi.
Chạy đến bên nó, cậu ôm chặt nó vào lòng, ôm thật chặt.
-Á!
Nó kêu lên, nghe đau đớn nhưng cậu không chú ý…cậu đã làm nó khó chụi
-Cậu..
Giọng nó lạc đi nhưng cậu vẫn không để ý.
-Không sao chứ? Không sao chứ? Cậu làm tôi lo quá!
-TRÁNH RA!
Bỗng 1 bàn tay khoẻ mạnh xen vào giữa 2 người, đẩy cậu ra…Vũ lùi ra đằng sau, ngạc nhiên nhìn sự việc.
-Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu không thấy nó khó chịu à?
Là anh Bảo, anh vừa chạy đi lấy chút đồ, quay lại thì thấy sắc mặt nó đã thay đổi, anh tức giận quát vào mặt cậu.
-Tránh ra!
-Chuyện này là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì hả Vy?
Vũ không thể chịu được cái chuyện này, cậu kéo tay nó lại muốn hỏi cho rõ rang.
Nhưng nó lạnh lùng quay qua nhìn cậu, ánh mắt nó như chẳng chứa chút ánh sáng nào,ánh mắt vô hồn đến đáng sợ.
-Tôi không quen cậu!
Nó quay đi…câu nói phũ phàng của nó tiếp tục làm tim cậu tổn thương….đau đến mức không nói lên lời…..tim như bị bóp chặt, nén chặt…
Không thở được, cậu rơi xuống vực thẳm thật rồi….cậu đứng đó, nhìn theo bong nó khuất dần sau hành lang…
-Hây! Cậu ta sao rồi?
Thành từ phía sau đập vào vai Vũ đang đứng im như tượng.
-………..
-Ây, tai mày điếc rồi hả? tao hỏi Vy sao rồi?
-Chết rồi!
-Hả? Chết…chết gì cơ?
Thành bàng hoàng trước câu nói đó…nói là cậu nhường, nhường cho Vũ thứ tình cảm này…vì thằng bạn thân lún quá sâu rồi….nhưng tình yêu đâu có thể nói trước được điều gì…Ít ra nó vẫn còn tồn tại trong lòng Thành, dò là 1 phần nhỏ.
-Mày nói rõ đi..rốt cuộc chuyện là sao?
-Tim tao…..chết rồi1
-Hả?
…………………
Nhà Tuấn.
Đối lập với Vũ đang đau khổ đến mức như rơi xuống vực thẳm, cậu lại đang hạnh phúc, đang hưởng cái hạnh phúc gọi là “ảo” này.
-Mãi ở bên tôi nhé!
Tuấn ôm Ngọc vào lòng, bao lời muốn nói với nó, cậu nói hết với Ngọc…thật thoải mái.
Ôm cô bé 1 lúc lâu Tuấn mới buông ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang e thẹn mà cậu vui sướng biết bao.
Cậu nhìn cô bé bằng 1 ánh mắt vô cùng tình cảm, khác hẳn ánh mắt lạnh lung thường thấy…nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai kia, cậu nhẹ nhàng nói.
-Tôi muốn…
-Muốn gì?
Mặt cô bé đỏ như gấc, cô nghỉ trong hoàn cảnh này chắc là cậu muốn “kiss me baby” nên cô nhắm mắt lại, e thẹn mím môi.
-…..ngủ!
Tuấn gục đầu lên vai Ngọc
Chiếp…chiếp….chiếp…
Đàn quạ đen bay qua đầu cô bé.
Chốt hạ 1 câu: Ngọc bị Tuấn lừa tình!!!
……….
-Anh à, e có quen người vừa xong không/
-Có.
-Ai vậy?
-Không quan trọng, em không cần phải nhớ.
Lòng nó dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn…nó không phân biệt được đâu là quá khứ, đâu là hiện tại và chẳng thể nghĩ về tương lai.
Sự thật__lừa dối…..2 cái đó đan xen vào nhau khiến cái đầu của nó đau như búa bổ.
Anh Bảo nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó.
-Rồi em sẽ nhớ thôi….chỉ nhớ những gì cần nhớ!
Anh hôn lên trán nó rồi dẫn nó ra ngoài dạo.
……………..
Vũ đứng như tượng 1 lúc lâu và Thành đứng nhìn bức tượng này cũng 1 lúc lâu rồi mới lên tiếng.
-Mày đi hỏi rõ lại xem nào nhỡ có chuyện gì?
-………….
-Vy không vô tình đến cái mức đó đâu mà
-…….
Vũ đang nghĩ, liệu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây.
Cậu vừa gặp nó sáng nay mà, nếu tai nạn ngay lúc đó mà giờ đã đi được thì quả là nhẹ…Nhưng sao bọn chúng lại bảo tai nạn nặng? Sao nghe nói là đua xe?
Bao nhiêu dấu chấm hỏi đặt ra trong đầu cậu và câu hỏi khiến cậu phải bàng hoàng nhất chính là tại sao nó lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
Tại sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Vũ ngẩng đầu lên, không thèm nói với Thành câu nào mà bỏ chạy đến phòng bệnh của nó luôn.
Cậu mở cửa…..tất cả mọi người đang ở đây
……………………..
Tuấn nhìn Ngọc, nhìn không chớp mắt…rồi cậu cau mày. Hình như cậu đang nhận thấy cái điều gì khác ở Ngọc.
Đúng, là ánh mắt, chính đôi mắt kia làm cậu nghi ngờ…..đôi mắt thì giống hệt mắt nó nhưng ánh mắt, nhưng cách nhìn của Ngọc có vẻ khác, không lạnh lùng, không từng chải và sắc như mắt nó.
Tuấn đặt ra nghi vấn và nghi vấn to nhất cũng chính là thái độ của nó. Tại sao nó có thể thay đổi thái độ nhanh như thế?
-Tôi muốn hỏi cậu 1 điều?
………………………
-Trong phòng bệnh của nó, Vũ cứ như con gà mắc tóc.
-Chào ooo…chà…o hề hề.
Cậu lúng túng trước cái màn “ra mắt” quá chi là đường đột của mình.
Bố mẹ nó và anh Bảo 3 người 3 ánh mắt khác nhau nhìn cậu .
-Cậu có chuyện gì à?
Anh Bảo không khách sáo hỏi luôn vào vấn đề chính là ném cho cậu cái nhìn chẳng mấy thiện cảm.
-Bảo (mẹ nó quay nói với anh Bảo), con đừng làm cậu bé sợ….(quay qua Vũ) Cháu đến đây thăm nó à?
Mẹ nó cười, mẹ lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng đem lại sự thoải mái và ấp áp nhất cho người đối diện.
-Cháu…cháu…
Vũ bứt tóc, vũ vò đầu, vũ buồn phiền và suy nghĩ.
-Đã đến rồi thì hãy ngồi xuống! Vy cũng đỡ hơn rồi!
Bố nó chỉ vào cái ghế bảo cậu ngồi, Vũ lúng túng ngồi vào và nhìn nó. Nhưng đáp lại cậu là sự hờ hững, khó chịu và đau đớn nhất là “Xa lạ”
-Cháu uống nước đi!
-Dạ…Vy….Vy….
-Có gì thì cứ nói, đừng ngại _mẹ lại cười hiền.
-Cô cô ấy bị tai nạn có nặng không ạ?
Vũ thấy khuôn mặt của cả 3 người đều không vui, cậu biết cậu hỏi sai vấn đề. Đang định chuyển hướng thì bố nó lên tiếng.
-Nặng…nó đã….mất trí nhớ!
-Dạ????
Vũ giật thót mình, cậu vừa nghe thấy cái gì vậy? Mất….mất trí nhớ??? Tại sao chứ? Lại tiếp tục định hỏi thì bố nó nói tiếp.
-Tuần trước nó bị tai nạn và mất trí…cháu đến đúng lúc lắm…nó vừa tỉnh hôm qua.
-Sao cơ??
………………….
Ngọc băn khoăn, Tuấn muốn hỏi điều gì mà trông nghiêm trọng như thế?
-Cậu muốn hỏi gì vậy?
-Cậu…..không còn thích Vũ nữa hả?
-Vũ…là ai?
Ngọc ngơ ngác nhìn Tuấn, sao cậu ấy hỏi vấn đề mà chính cô bé cũng không hiểu thế nhỉ?
Còn Tuấn, cậu cười, cười đểu. Nó đang đùa cậu đấy à? Không biết Vũ là ai à? Buồn cười thật, thế chắc cũng chẳng biết cậu là ai đâu nhỉ.
-Thế cậu biết tôi chứ?
Ánh mắt nguy hiểm, Tuấn nhìn Ngọc, dường như cậu đã thất vọng, dường như cậu đã biết điều gì đó giả dối trong chuyện này.
-Tôi …tôi chỉ biết cậu là ân nhân của tôi thôi chứ tôi…
-Ha ha ha ha ha ha
Tuấn cười lớn, cậu làm Ngọc thấy sợ….Khuôn mặt ác quỷ của Tuấn dần hiện lên. Cậu tránh ra xa Ngọc rồi hỏi.
-Thế cậu biết mình là ai chứ?
-Tôi tôi là Ngọc.
-Ngọc????
-Con con gái nhà I… IChi…
Tuấn im lặng, đôi lông mày cau có, cái miệng khé nhếch lên 30 độ, khuôn mặt cậu tối dần, tối dần, cho đến lúc.
-Cút ra khỏi nhà tôi ngay!
……………………..
-Mất…mất trí nhớ ạ?
-Ừ, nó còn không nhớ gia đình mình, không nhớ chính bản thân mình cơ…
-Sao sao chuyện đó có thể được….không thể nào…
-Cháu là gì của nó?
Bố nó hỏi khi nó đã được anh Bảo đưa ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại ba mẹ nó và Vũ.
-Cháu…cháu…là là người, người yêu ạ!
-Thế à? Sao không thấy nó nhắc gì nhỉ? Nó cũng lớn rồi nhỉ, hà hà.
-Cậu là Uy Vũ hay Bá Tuấn.
-Cháu là Vũ ạ…mà sao bác biết?
-Cậu nghĩ tôi là người cha vô trách nhiệm đến vậy hả?
-Không, không chỉ là cháu…
-Thôi, ta cũng không muốn nói nhiều…..ta chỉ muốn nói, nếu cháu thích nó thì hãy làm cho nó nhớ lại…và chỉ nhớ những kỉ niệm đáng nhớ thôi nghe chưa.
-Dạ, cháu sẽ cố ạ!
………………….
-Tôi nói cút ra khỏi nhà tôi mà….cậu….điếc à?
Tuấn_ cậu đang đứng sừng sững như con quỷ dữ trước mặt NGọc.
Cô bé không thể ngờ rằng ngoài cái bộ mặt ấm áp kia là sự lạnh lùng đến vô cảm này….cô bé sợ hãi, run, và khóc.
Còn Tuấn, cậu thực sự cảm thấy bị xúc phạm….à là cậu cảm thấy nó bị xúc phạm…..bị xúc phạm khi có người giả danh…
Tuấn ghét những người như vậy…
-Tôi hỏi cô có cút không?