-A, cái chân của mình.
Ngọc luống cuống chạy theo Tuấn.
Chạy theo cậu vì sức hút của cậu nhưng cũng là vì muốn hỏi đường về nhà.
Nhưng cậu chạy nhanh quá, thoáng cô bé đã ko thấy cậu đâu rồi.
Khẽ liếc xuống nhìn đầu gối hãy còn chảy máu của mình, cô bé đau quá….đau nhưng vẫn cố chạy.
Lần đầu tiên cô biết rung động….và cũng là lần đầu tiên cô rời nhà xa như thế này khi không có vệ sĩ.
Nhìn quanh chẳng thấy ai….nỗi ám ảnh hồi bé lại trở lại với cô bé.
Không, cô không muốn…
*
-Làm vậy ổn chứ….chúng ta không thể….
-Cậu muốn chết phải không? Cho người đi tìm đi.
Trang ra lệnh.
-Nhưng mà tìm ở đâu bây giờ.?
-Con nhỏ đó thường hay đến quán bar Davil, đến đấy thử xem.
-Không được đâu….đến đấy nguy hiểm lắm…..có khi không ra được ấy.
-Tôi nói đi là đi m à.
Trang bực mình, cô nhìn đứa bạn mình đang run cầm cập.
Đúng Davil dễ vào nhưng không dễ ra, đặc biệt với những người được coi là “ con nhà lành”
“ Hừ, đúng là loại con gái trơ trẽn mà, suốt ngày ra vào đấy….không hiểu ngoài khuôn mặt ra thì nó còn có cái gì….??? À là khả năng lừa đàn ông siêu đẳng, hừ hừ…..đồ cáo già”
Trang liếc đi liếc lại và thở dài, ghen tỵ.
Cô ta không chịu được, không thể chịu được ai hơn mình.
-Nhưng mà….
Đứa bạn kia vẫn ngần ngại
-KHÔNG….CẦN….TÌM …….NỮA….
Mặt Trang bỗng gian trông thấy, cô ta nhìn về phía bên kia đường mà mỉm cười, cười nụ cười của quỷ.
-Hả?
-HỪ, ko cần tốn công đâu…..vì con mồi ở ngay trước mắt….
Vừa nãy khi Ngọc chạy theo Tuấn thì đã chạy đến chỗ này…cái chỗ mà thự sự nguy hiểm đối với cô bé _thiên thần.
Thiên thần…..
Quỷ sẽ làm gì thiên thần…..à chặt mất đôi cánh của cô bé…..rồi làm gì…..rồi biến cô bé thành quỷ như mình
Trang muốn làm vậy, muốn vậy lắm….nhưng có được không?
-Bắt lấy nó.
2 người không mất mấy sức để bắt Ngọc vì đơn giản, Ngọc không phải là nó…..không phải thiên thần đã được mài dũa, tôi luyện nhiều.
Ngọc còn quá ngây thơ.
Và điều đó vào chính lúc này thật là ngu ngốc
-Các cậu là ai?
-Nó giả nai kìa…..thảo nào mà làm bọn con trai mê mệt….đồ hồ li
-Á….đừng mà…..đau.
Ngọc hét lên.
Nhưng chẳng ai nghe thấy,
Vì cô bé thật đen đủi khi đi đến nơi như thế này.
*
Tuấn dừng lại, cậu biết, biết chắc chắn rằng nó không dễ bị bắt.
Nhưng cậu vẫn đến đây, vì Vũ…vì cậu muốn giải quyết sao cho ổn thoả….cậu không muốn giây dưa thêm nữa.
Có lẽ nó…..không thuộc về cậu…
Điều mà cậu không muốn nhất.
Nhấc chân mình, cố lết cái thân đến chỗ hẹn, cậu mệt mỏi, thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Và cậu không hề biết là Ngọc đã đi theo mình.
Nhưng cậu lại chợt nghĩ đến biểu hiện của nó lúc trên xe bus.
Tự nhiên thật….cậu cứ ngỡ đấy không phải là nó…
Cậu tự hỏi lòng mình…..liệu tình yêu của cậu dành cho nó có đủ lớn????
Hay nó đã thay đổi???
Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh đầu cậu….đau đầu quá.
Chạy 1 lúc cậu đã đến nơi….
Đi ung dụng vào, giả bộ như chưa có chuyện gì, Tuấn lên tiếng.
-Đến sớm nhỉ?
Cái câu hỏi “ liệu mình có dành tình yêu lớn lao cho Vy??” từ nãy đến giờ cứ ong ong trong đầu Tuấn…đặc biệt khi nhìn thấy Vũ.
Cậu …….đã…………..tự…………..ti……
Cái điều mà chưa bao giờ thấy ở 1 người như cậu.
-Vy đang ở đâu, thằng khốn..!!
Nỗi lo lắng làm Vũ cáu gắt, cậu dường như có thể nuốt tất cả mọi vật xung quanh.
Tức giận, lo lắng, đặc biệt khi là chuyện của nó nữa.
Túm lấy cổ áo Tuấn, Vũ hỏi như ra lệnh
-Đưa cô ấy ra đây!!!
Tuấn cười, cái điệu cười đểu giả mà thường thấy trên mặt cậu khi cậu tỏ thái độ khinh hờn.
Mục đích của Tuấn đến đây là để chấm dứt hết mọi chuyện…là để từ bỏ cái thứ tình cảm đau khổ này.
Cậu đã thấm mệt…
Nhưng biểu hiện của nó lúc sáng nay…nhưng thái độ của Vũ vào lúc này…làm cậu tự ái hơn bao giờ hết.
Cậu không muốn thế nữa.
Không biết, nhưng Tuấn tỏ thái độ là biết, rằng mình là kẻ xấu.
-Tao biết…nhưng tao không nói đấy..hừ
Cậu cười khinh bỉ.
-Mày có đưa cô ấy ra đây không hả thằng khốn.
Bốp…
Vũ nóng tính, Vũ thích rat ay đánh người, Vũ không thể kiềm chế cảm xúc…Vũ lo lắng.
Cậu đấm thẳng vào mặt Tuấn..nhưng Tuấn vẫn cười, vẫn cái nụ cười khinh bỉ…cái mà khiến người đối diện lạnh sống lưng.
Cái mà những người hạnh phúc không thể hiểu….hay là cái mà các nhà hiền triết không thể định nghĩa.
Khẽ lấy tay lau vệt máu trên miệng mình, Tuấn quay qua nhìn Vũ và nói.
-Mày nghĩ nóng tính và đánh người thì có thể giải quyết được mọi việc hay sao?….Mày nghĩ mày có thể hợp với cô ấy hơn tao à??
-Ít ra tao không chơi bẩn như mày…ít ra tao dành tình yêu chân thành cho cô ấy….ít ra tao không bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương cô ấy khi cô ấy ở bên mày…thằng chết tiệt.
Bốp…
Cú đấm thứ 2 giáng vào mặt Tuấn, lần này cả người cậu bị chao đảo, dường như suýt ngã hẳn về 1 bên, …nhưng…..cậu vẫn không đánh lại.
Cậu đang giữ 1 thái độ bình thản đến lạ thường, cậu đang suy nghĩ, cậu đang ân hận.
Tiếp tục lấy tay lau đi vết máu, Tuấn nói tiếp.
-Mày có thể hi sinh cho cô ấy được bao nhiêu? Mày biết nên làm gì cho cô ấy? Mày có biết tình hình của cô ấy hiện giờ thế nào? Mày có biết cách khắc phục?….Mày có biết cô ấy đang đi tìm mẹ…?…..KHÔNG BIẾT THÌ CÂM MỒM VÀO VÀ ĐỪNG CÓ TỎ RA NGUY HIỂM NỮA ĐI.
Thái độ của Tuấn thay đổi nhanh chóng, từ bình tĩnh, chịu đựng sang phẫn nộ và tức giận vô cùng.
-Mẹ…mẹ cô ấy làm sao?
Vũ đơ người….tại sao cậu lại không biết? tại sao nó lại không nói cho cậu?
Tại sao….tại sao Tuấn lại biết….tại sao?
***
-Nhìn thấy họ đánh nhau cậu vui lắm à
-Ừ, người chiến thắng sẽ thuộc về Trang này, hừ hừ
-Nhưng đây là họ đánh nhau vì con bé đó , chứ không phải vì cậu.
-Tôi không quan tâm…vì người chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về tôi thôi.
-Cậu định làm gì? Chẵng lẽ….
-…………..
Trang nhìn vào Ngọc_ người mà làm cho ai cũng nhầm là nó.
Cười, cười gian…
****
Trời tối…mùa đông rồi
Lạnh.
Mẹ nó bước vào cửa, khuôn mặt phờ phạc thấy rõ.
-Bà đã đi đâu vậy?
Bố lo lắng chạy ra.
-Tìm….tìm Vy ngay đi!
Mẹ ngất..mẹ bảo tìm nó.