Chương 70: Chương 70

-Chị, đi mau thôi, bọn chúng sắp đến rồi.

1 tên đàn em giục nó.

Nhưng nó chẳng có phản ứng gì, như người vô cảm đứng nhìn còi cảnh sát đang réo ầm lên.

-LinDa….đi thôi, Linda không muốn lớn chuyện mà….

Key kéo tay nó, nhưng đáp lại sự lo lắng của cậu là thái độ hờ hững của nó, nó không dịch chyển đi ít nào.

-Lùi 10 bước về phía sau!!!

Nó ra lệnh, nó đã quen ra lệnh rồi, mọi người nhìn nó bất lực rồi cũng lùi về phía sau,làm nhân vật phụ, tô điểm thêm cho nó, nhân vật chính đêm nay.

Trong bóng tối, 1 đoàn người đang đứng nhìn nó từ phía sau, nó như vị thủ tướng oai phong đứng đầu.

Hay còn gọi là bọn “ học sinh nổi loạn”!

Tiếng còi cảnh sát ngày càng đến gần, nó liếc nhìn chiếc xe có đèn mấy màu đang kêu inh ỏi khắp 1 vùng.

Nó nheo mắt vì cái thứ ánh sáng chói loá ấy trong bóng tối.

1 đoàn người đi xuống, quần áo cảnh sát cơ động…nó cười.

-Làm gì mà tập trung đông ở đây thế này, có người tố cáo nơi đây đang xảy ra bạo lực.

Ông cảnh sát, à mà gọi chú cho nó trẻ, lượt mắt nhìn khắp 1 lượt rồi vênh váo nói.

-Nhìn mà không biết à?

Nó trả lời gọn gọn vài chữ và không quên để lại cái ánh nhìn “ có thiện cảm” cho chú ta.

-Học sinh bây giờ mất nết thật, tối ngày không lo học hành mà lại đi đàn đúm tụ tập thế này, giải hết về đồn.

-Khoan! Chú thấy chúng tôi đánh nhau à? Đâu, sao tôi không thấy người bị đánh đâu nhỉ? hơ hơ.

Nó nghênh cái bản mặt xinh đẹp của mình lên.

Mái tóc đỏ rực ( y tóc cuỷ Bom_2ne1), đôi mắt dám nhìn thẳng, chiếc mũi cao và đôi lông mày thanh mảnh, nó khiễn người ta phải cúi nhìn.

Cộng đôi môi quyến rũ, phong cách ăn mặc chất nổ đĩa.

Và hơn hết, giọng nói chẳng giống ai….chẳng thểnhầm_lẫn với ai của nó lại càng làm cho người ta ấn tượng.

Cách nói chuyện có căn cứ nhưng xấc sưởng….có văn hoá nhưng ngông nghênh.

Nó thật là khiến người ta phải khâm phục.

-Chú làm gì mà nhìn tôi như sinh vật lạ thế, có gì nói nhanh đi!

-Tìm chỗ này xem có người bị thương không, bọn trẻ bây giờ thật là không lường được!

1 anh cảnh sát, 1 nữ cảnh sát và 1 con chó chuyên nghiệp đi xuống, như tìm kiếm gì đó.

Nó nhếch môi cười, quay qua chỗ bọn đàn em.

-Đố mọi người biết tổ hợp 1 nam, 1 nữ và 1 con chó được gọi là gì???

Mọi người trố mắt lên nhìn vì câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

(theo au: tổ hợp chập 3 của n phần tử à….kiến thức 11)

Sau 1 lúc lũ đàn em truyền tai nhau câu gì đó, bọn họ cười rộ lên, ôm bụng cười.

Cảnh sát trơ ra không hiểu, nhìn phong cách làm việc trông rõ ngu.

Nó lại cười và quay lại hỏi bọn đàn em.

-Mọi người có biết không?

-Có!

-Là gì?

-Cẩu nam nữ!

-Ha ha ha….

Cảnh sát tím mặt, giờ mới biết, dù là ai, dù trong hoàn cảnh nào đụng vào nó thì chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

-Bọn “ Trẻ trâu” bây giờ xấc láo thật, Lôi hết về đồn!

Họ tức quá không chịu được đành dùng biện pháp mạnh, đặc biệt là cái “ tổ hợp” mà nó nói đến mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn mặt đồng nghiệp.

-Hừ, muốn bắt à!

Nó cười rồi bẻ cổ, xoay tay chân, khởi động cơ thể, tư thế sẵn sàng “ chiến”.

Bọn đàn em thấy vậy cũng hung hăng hơn, hất cằm nhìn cảnh sát.

Nhìn cả đám chất vật vã!

-Giải hết về đồn!

Chú cảnh sát kia to còi.

-Hừ….

Nó lại cười, nhưng những lúc này nụ cười của nó chẳng phải vui hay sung sướng gì cho cam.

Đó là cái cười mỉa mai, cười cái xã hội nó “ C.HÓ”, cười cái đời sao mà nó chán, cười gia đình nó sao mà tự dưng lại thế.

Tự dưng làm nó nổi khùng lên, tự dưng làm nó chán.

Chuyện gia đình bực, chuyện của VŨ cũng chẳng yên, nó đã biết cái tin Vũ có người sắp đính hôn rồi.

Tại sao khi nó bắt đầu đặt niềm tin vào điều gì đó thì lại có chuyện là thế nào.

Buồn. Bực. Chán.

Cảnh sát bắt tay vào việc, định tóm cái lũ “ trẻ trâu ngông cuồng” này về đồn dạy dỗ lại thì 1 giọng nói vang lên, 1 dáng người cao, bước đến:

-DỪng lại!

Mọi người đều quay qua nhìn, nó nhận ra người này, chính là cái người mà ngồi chung xe với nó và Vũ lần trước chứ ai, là anh John_ anh trai của cái người mà sắp đính hôn với cậu.

-THiếu gia đến đây có việc…?

Đội trưởng đội cảnh sát chạy ra hỏi han.

Nó nhìn, nghiệm ra nhiều điều, Ừ, người ta là thiếu gia mà, người ta là con trai bộ trưởng bộ công an mà, là cháu trai thủ tướng mà…

-Tìm lũ nhóc này chơi.

Anh nhún vai, chỉ vào bọn nó.

-Hả?

-Thì không phải ông hỏi tôi đến đây có việc gì à?

-Thiếu gia không nên xen vào mấy chuyện như này đâu ạ.

-Chuyện của tôi cần ông lo à?

Anh lạnh lùng trả lời, nhìn cái khuôn mặt ấy bây giờ y như kẻ “ lừa tình có uy tín”

-Nhưng mà chuyện này…

-OIC (Oh, I see__ biết rồi, khổ lắm, nói mãi)

Anh quay qua, kéo tay nó đi.

…………….

-Tên khốn! Dừng lại! Muốn chết à?

Cái giọng sang sảng, khinh khỉnh chẳng phải Vũ thì còn tên khốn nào vào đây.

Cậu chui từ đâu ra không rõ, túm tay nó lại, kéo về phía mình và lừ mắt nhìn anh.

-Buông_ra!

Cậu gằn từng chữ một, anh không phản ứng, chỉ cười rồi nói với nó.

-Đi thôi, tôi có việc muốn xác minh!

(pi ét: xác minh cái giề không biết….au know…)

-Tôi bảo buông ra ker mà!

Cậu hét lên, bực rồi đấy.

Anh thì cố kéo nó đi, cậu thì cố kéo nó lại, tình hình căng thẳng.

Nó thì chẳng có phản ứng gì, nói rõ hơn là chẳng muốn phản ứng gì, mặc 2 cái người đang cố “ giằng giựt” mình.

………………

-Không được coi cô ấy là món hàng!

1 giọng nói khác lại vang lên, lần này trầm ấm và có phần tức giận, nỗi uất hận chứa chan…còn ai khác ngoài Tuấn.

Tình hình là rất tình hình, cấp bách rồi, bão cấp 20 rồi.

Tuấn đứng đó, hằm hằm nhìn 2 người kia với ánh mắt phóng tia gamma ( vận tốc bằng vận tốc ánh sáng, có thể xuyên thủng lớp bê tông dày vài mét thôi ^.^)

Key tự dưng đập tay vào trán, ngửa cổ ra đằng sau, rồi nói với chính mình, nhưng lại đủ cho người khác nghe thấy.

Ha, ngu cũng phải có nghệ thuật!

Bọn đàn em bên dưới chẳng hiểu cái khỉ rì, nhưng cũng cố tỏ ra hiểu…..Key dẫn mọi người về trước.

-Khốn kiếp, cậu đang làm cái khỉ gì ở đây thế hử?

Vũ vênh mặt lên nhìn Tuấn

-Tên khốn này.

Chưa kịp định hình mọi chuyện ra sao thì cú đấm đã đến thẳng mặt Vũ, từ nắm tay của Tuấn.

Máu lên não, cậu đứng dậy, chiến ngay.

2 người cứ đánh nhau, như 2 con thú điên. Cảnh sát đã định vào can nhưn “ anh” giữ lại.

*

Bíp……Bíp…..Bíp…

1 chiếc xe tải từ đâu đanh đi đến, đang lao về phía nó.

Mọi người cùng ngoảnh lên.

OMG, thằng lái xe nào mà ngu thế.

-CẨN THẬN !

Vũ chạy ra…à mà cả Tuấn nữa….2 người như 2 con thiêu thân đang lao ra đường cao tốc để…..đẩy nó ra.

-Á….bộp

Nó ngã dúi về phía bên kia đường.

Nó giật mình nhìn lại cái cảnh 2 người vẫn đứng đó.

No sợ, nó thực sự sợ

Sao cảnh này lại xảy ra trước mặt nó cơ chứ?

Sao chuyện lại liên quan trực tiếp tới nó thế này?

Sao mọi người lại vì nó?

Nó sợ, nó muốn mình là người bị thương hơn là nhìn cái cảnh này mà!

Chiếc xe tải cứ lao đến, người lái xe như ngủ quên.

Không thể nào, nó không thể để 2 người đó chịu thêm tổn thương vì nó nữa.

Không thể!

2 tên khốn, 2 tên quá đáng, 2 tên đáng chết, sao làm nó lo thế.

3s sau, không cần suy nghĩ thêm, nó lao ra giữa đường.

Dang 2 tay ra để chặn ô tô.

Mọi người cùng đồng thanh

-ĐỪNG!

Chiếc xe lao tới

Mọi chuyện tưởng chừng không thể cứu chữa!

Mọi người dường như đã tận mắt chứng kiến vụ tai nạn thảm hoạ này thì….

(p/s: chap không mang tính dìm hàng cảnh sát cơ động)