“ Má ơi, từ trên trời rơi xuống cái cục nợ nào nữa đây không biết”
Nó thở dài và bước chầm chậm vào nhà.
- hello honey, i miss you and i very very happy when met you?
-Bực mình quá, người VN thì xài hàng Vn đi cái.
Nó gắt lên, mới đấy mà đã làm cho nó bực mình rồi.
“ mình đâu phải người Việt”
Tên đó lắc đầu chẳng hiểu, nhưng không sao, phải lấy lòng người đẹp, vì mục đích cao cả phía trước.
-Ok Ok.
Nó hậm hực ngồi xuống ghế, anh Bảo ghé sát tai nó nói
“ con trai công sứ Victo, làm tốt nhé
Rồi anh đứng lên, không quên nở 1 nụ cười xã giao với người kia.
Nó nhìn anh bảo rồi nhìn qua tên này, lừ mắt, hỏi hơi hách dịch.
-Tên!?
-À à…anh là Harry
-Tuổi?
-À, đây là 1 điều mà mọi người nước Anh đều không thích được hỏi.
-Dài dòng! Tuổi?
Nó cầm chiếc điện thoại lên, treck FB, mắt không dời màn hình mà vẫn có thể “ hỏi cung” tên kia.
-A, anh 20.
-Đến đây có việc gì?
Mắt hắn sáng lên như bắt được vàng.
-À, là vì quá nhớ e, nhớ cái hôm chúng ta gặp nhau ở phủ của nhà anh. Từ hôm đó hình bóng của em cứ tràn ngập trong tâm trí anh.
Anh iêu em như cá yêu nước.
Anh iêu em như yêu từng bộ phận trên người mình.
Anh iêu em từ A đến Z.
Anh có thể làm bất cứ điều gì vì em!
Tên kia cứ thao thao bất tuyệt, nó thì không để ý, rồi cuối cùng chốt hạ câu.
-Nói chung là đến tỏ tình!
-Ừ, đúng đúng, e quả là 1 con người thông minh hơn người, nhưng còn 1 điều nữa…
Đang nói thì hắn bị nó xua xua tay đuổi.
-Thôi thôi, biến dùm, thích thì tôi trả tiền xe ôm. Ok, biến!
Đuổi như đuổi ruồi, nó quay lưng và đi vào nhà.
-…..hôm nay bố em mời anh đến để nhờ 1 việc mà!
Tên đó vẫn cố nói khi bọ nói xua ra.
Khuôn mặt hờ hững ngay lập tức thay đổi 360 độ, cười 1 cách rất duyên, rất tự nhiên, nó nhìn tên kia.
-Hi hi, em chỉ đùa thôi mà, mời anh vào nhà, anh uống trà sâm nhé, hi hi.
“ tên khốn, cười đau hết cả mồm, lúc bên người đó cần rì giả tạo thế này”
……….
Nó nhắn tin “ café, quán cũ, chỗ ngồi cũ, 10 phút”
Vũ : “café, quán cũ, chỗ ngồi cũ, 15 phút”
Tuấn: “café, quán cũ, chỗ ngồi cũ, 10 phút”
1 tin nhắn gửi đi, 2 tin phản hồi, ngắn gọi, xúc tích.
Đúng 10’ sau, nó và Tuấn có mặt.
15’ sau Vũ đến.
3 người ngồi nhìn nhau, không khí căng như dây đàn.
-Các cậu định thế nào?
Nó lên tiếng phá võ cái không khí im lặng.
Vũ nhún vai
-Tuỳ!
-Đằng nào Thiên Thần cũng thắng trong 2 vòng trước, vậy Ok, cứ làm theo ông ta đi!
-Ok, việc bắt đầu từ ngày kia, giải tán!
Nó đứng dậy, nhưng bị Tuấn kéo lại.
-Cậu không có rì muốn nói với tôi sao?
-Đang bận, lúc khác nói đi!
Buông tay nó ra, Tuấn thở dài.
Nó đi khuất, Vũ nâng ly café trong tay lên uống.
-Dạo này tôi rất lo lắng!
Khuôn mặt rầu rầu, Tuấn nói nhỏ.
-Liên quan khỉ rì đến tôi!
-Tất cả là do cậu.
-Tất nhiên, cậu sợ thua nên mới nói vậy chứ gì.
-Đừng…cướp….cô ấy của tôi!
-Gì?
1 lời cầu xin sao?
Vũ không tin vào tai mình, ngay lập tức cậu ngoảnh mặt lên, lâu lắm rồi mới thấy cái vẻ mặt bất bình thường cảu cậu ta.
2 người im lặng, có thể Tuấn quá ngại khi nói ra câu đó, có thể Vũ quá Shock.
Không nói gì, không nhìn nhau, nhưng lại có thể biết, có thể đọc được suy nghĩ của nhau.
Có phải vì 2 người đã từng chơi quá thân??
Đi ra ngoài cửa quán, nó lôi điện thoại ra gọi.
Nó nhìn quanh rồi lên 1 chiếc taxi.
-Ra cảng XX
-Đi theo nhỏ!
1 giọng nói phát ra, là của Trang, không biết làm thế nào cô ta biết nó đến đây mà đi theo.
“ – Em đang trên đường ra..
-…
- Ừm, em biết rồi, em sẽ làm nhanh và cẩn thận
-….”
Nó phải đi nhận lấy lô hàng mới.
Tuy vận chuyển theo đường biển khá nguy hiểm nhưng biết làm sao khi chẳng còn cách nào khác.
Chuyến này quan trọng, ba nó đã phải nhờ đến cả ngài công sứ rồi.
Bầu trời u ám, dạo này mưa nhiều quá.
Nó mở cửa kính ra, nhìn lên bầu trời, nhìn những đám mây trôi lơ lửng mà tâm trạng cũng chẳng mấy tốt lành.
18 tuổi, nó mong đến lúc đấy quá.
Lúc đấy, lúc đấy nó sẽ vứt hết tất cả, chỉ làm những gì nó thích thôi.
-Con nhỏ này định đi đâu không biết? chú đi mau đi!
Trang giục người lái xe, nhìn cô ta lúc này còn gấp gáp hơn cả nó vậy.
“ tôi nói rồi, muốn thắng tôi không dễ đâu”
………
-Khốn kiếp, cậu nói thì đi mà nghe 1 mình đi, tôi không rảnh.
Vũ không chịu được cái thái độ này, không chịu được cái không khí này, cậu xoay ghế đứng lên.
Ra đến ngoài cửa, Vũ đấm mạnh vào thành cửa.
-Tên khốn, ….làm tâm trạng của ta tồi tệ như thế này, hừ..
….
Bước chậm dưới cái bầu trời sắp mưa này, Tuấn cười buồn.
Mọi người thì tấp nập chuẩn bị về nhà hay ít ra thì cũng chuẩn bị tránh nếu mưa, còn riêng cậu, cậu cứ thơ thẩn với mấy mớ suy nghĩ trong đầu.
Cậu thích mưa, Vũ thích nắng và nó thì thích cái bầu không khí râm râm.
Thả lỏng mình, Tuấn đang đi giữa 2 hàng phượng.
Con gió thoảng qua, 1 số cạnh phượng rơi xuống và đậu trên người cậu.
Trong lúc này, bỗng dưng cậu nhìn thấy 1 người phụ nữ.
Bà ấy cũng thơ thẩn như cậu, cậu cảm thấy đỡ hơn hẳn khi đi trên đường.
1 người phụ nữ nhìn khá trẻ, xinh đẹp và đậm chất quý tộc.
Lòng bất giác nhói lên 1 cảm giác thiếu thiếu, là sự an ủi, vỗ về.
Cậu tự dưng thốt ra từ “ Mẹ!” _cái từ mà đã được chôn sâu trong lòng cậu bấy lâu nay.
………..
Nó ngồi trong xe, đang tính toán, đường đi và cách nhận hàng cũng như cách chuyển chúng về nơi an toàn.
Khuôn mặt xinh đẹp khẽ chau mày.
Trong chiếc limo nhỏ.
-Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?
Trang nghe vẻ sốt ruột.
-Dạ, hình như là đường ra cảng ạ.
Người lái xe lễ phép trả lời.
-Ra đấy làm gì?
-Dạ, tôi không biết ạ.
-Hừ, đồ ăn hại, lái mau lên.
Cô vốn hách dịch.
Làm sao quên đi 1 thời nồng nàn, vậy mà giờ tất cả đều vỡ tan…
Chỉ vì nó, tất cả là vì nó…
Cô căm hận nó.
………….
-Cướp…ơ…cướp!
Người phụ nữ đó hét lên, cái người mà làm cho Tuấn phải thốt lên từ “ mẹ”
Vừa nãy có tên côn đồ chạy ngang qua và cướp túi đồ của bà.
-Thằng khốn này!
Cục giận trong lòng dâng lên, cậu đuổi theo tên đó.
Cả 2 chạy như 2 thằng điên trên phố.
Chạy…chạy…chạy…
Mồ hôi chảy ra, ướt hết chiếc áo phong trắng.
-Cút đi!
Tên kia vừa chạy vừa ném mấy thứ cản trên đường vào người Tuấn, nhưng thật không may, cậu đều tránh được.
Chạy…chạy…chạy…
Hết đường chạy rồi, thật ngu ngốc khi hắn chạy vào ngõ cụt.
Tuấn dừng lại, cúi lưng, chống 2 tay vào 2 đầu gối, thở hổn hển.
Tên kia còn tệ hơn, do chạy nhanh quá nên vấp phải ổ gà và ngã lăn xuống.
Đứng thẳng người lên, Tuấn che mất phần ánh sáng còn lại trong con ngõ, trời đã xế chiều.
Không có mặt trời nhưng nhìn thấy cậu cũng nóng như nhìn thấy mặt trời vậy.
1 mặt trời đang cháy rừng rực.
-Đưa đây!
1 tiếng nói ra lệnh, khuôn mặt ánh lên sự đáng sợ.
Nhưng trong mắt ai đó lắm lúc lại là đẹp đẽ, rạng ngời và tươi sáng.
-Ko, cút đi, tao sẽ không chia cho ai đâu.
-Chia!? cười khẩy…. Mày nghĩ tao là ai???
Cười, 1 nụ cười đúng chất ác quỷ, mặt cậu tối dần, Tuấn đang thực sự giận.
-Mày chết đi!
Tên kia nhảy vào, cứ lấy mặt Tuấn làm tâm điểm.
Cánh tay vung lên…nhưng trượt rồi.
Tiếp tục vung nắm đấm lên nhưng vẫn trượt.
Cậu tránh 1 lúc thì chán.
-giờ đến lượt tao rồi chứ?
Ya…bốp…bốp…
Tuấn nhảy lên, đạp mạnh vào ngực hắn rồi đấm vào mặt.
Hắn đứng dậy được thì cậu tiếp tục đánh, đạp cho hắn đập mạnh vào tường.
Máu từ miệng và mũi chảy ròng ròng xuống.
-Em xin lỗi, lần sau em không dám như thế nữa đâu…tha cho em.
Hắn quỳ xuống van xin Tuấn nhưng cậu vẫn không thể tha.
Cậu giẫm chân lên ngực hắn rồi di thật mạnh xuống đất, hắn kêu lên đau đớn.
-Mày dám gây chuyện ở địa bàn của tao thì chỉ có 1 con đường thôi!
Giọng nói đe doạ đầy sức nặng, tên kia hoảng hốt.
-Tôi sai rồi,….xin tha cho tôi…
Hắn đập đầu xuống đất, tha thiết, da diết, điên tiết cầu xin tuấn.
-Đưa đây!
Nới nhẹ bàn chân ra, cậu dơ tay, lấy lại túi đồ.
Rồi quay lưng đi.
Nhưng đi được mấy bước thì.
-Á!!!!
Tên kia cắn trộm từ phía sau.
……………
Nó đã đến bến cảng, 1 chiếc thuyền đã đợi sẵn ở đấy và mấy tên đàn em đứng bâu quanh chiếc thuyền.
-Canh ở đây và chuẩn bị xe khi tôi gọi!
-Dạ!
Tên đó cúi đầu lẽ phép, nó đi xuống thuyền.
Trong chiếc limo
-Tiểu thư, chúng ta nên đi thôi ạ, nơi này rất nguy hiểm.
Tên lái xe lo lắng nhìn Trang.
Nghe vẻ ông ta cũng biết chút chút về tình hình.
Nhưng ông ta nào hay, việc mình nói như vậy lại càng làm thôi thúc cái trí tò mò của Trang.
Cô ta cười và bước xuống xe.
Đứng thương lượng 1 lúc với chủ thuyền, cuối cùng cô ta cũng được lên thuyền, là chiếc thuyền buôn, khởi hành cũng lúc với chiếc thuyền của nó.
Nó vừa đặt chân lên 1 chiếc thuyền lớn sau 10’ đi tàu thì 1 người đàn ông ngoại quốc hớn hở đi ra.
-Hello. You very beautiful girl!
Tên chuyên gia nước ngoài tay bắt mặt mừng khi thấy nó.
-Oh, thanks. How are the goods I need?
(vâng, cảm ơn, mà hàng của tôi như thế nào rồi)
-Oh, good, all good!
- we start?
-Ok!
Giao dich xong, nó vui vẻ bắt tay tên ia, 1 nụ cười của nó khiến cho bao người chết.
Nó cười rất tươi, rất đẹp.
Đoàng……..
-Áaaaaaa
Nó giật mình vì tiếng hét đằng sau mình, khẩu dung trong tay dần đưa xuống.
Tên kĩ sư nước ngoài ngã xuống, máu từ trên đầu chảy ra, nhiều, rất nhiều. hắn đã chết
Trang bang hoàng trước cảnh tượng mình đang chứng kiến.
“ 1 tay nó nắm lấy tay tên kĩ sư, 1 tay từ từ rút khẩu súng trong túi áo ra và nhanh như chớp…bùm….
Nhanh đến mức bọn đàn em bên kia còn chưa kịp nhìn và nắm bắt cơ hội”
-Cậu!?
Nó nhìn Trang.
……….
Tuấn quay đầu lại, ánh mắt tức giận tột cùng, nhìn cái tên vừa đâm mình.
Tên đó sợ hãi lùi về phía sau, đập lưng vào tường.
Tuấn tiến lại gần tên đó, lúc này cũng đang kiệt sức nằm thoi thóp trên nền gạch.
Dùng cánh tay to khoẻ của mình, Tuấn ghì chặt lấy cổ hắn. xiết…xiết thật mạnh.
Vết thương của cậu rất đau nhưng cậu vẫn có thể cố trụ lại để trừ khử tên kia trước.
Hôm nay thật lạ, không phải chuyện của mình nhưng Tuấn lại xen vào, bởi 1 thứ tình cảm.
Cậu xiết chặt hơn, tên kia khó thở, không còn rên được nữa.
Tít tít…tít tít…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng chuông đánh thức cậu mà cũng cứu mạng tên kia.
Tuấn ngưng tay và chạy đi.
Cậu tìm người phụ nữ kia, nhưng tìm mãi mà không thấy.
Đi loang quanh cái chỗ vừa nãy, tâm trạng tự dưng hồi hộp.
Cậu đang nghĩ tới mẹ mình, 1 thứ tình cảm thiêng liêng bỗng trỗi dậy.
-Cậu bé, làm sao thế kia?
Người phụ nữ đó chạy ra, trông bà thật hiền, thật phúc hậu và đáng kính.
-Đến bệnh viện đi cháu.
-Không!
-Sao thế cháu không thoải mái chỗ nào hay sao?
-Không!
-Những vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra!
-…
Tuấn không nói lại được.
Đây là người mà khiến cậu không thể chối từ đề nghị của bà.
Cậu đang nghĩ : “ nếu mẹ còn sống, mẹ có ân cần chăm sóc con như bà ấy không”
Sau khi kiểm tra xong ở bệnh viện, cậu được băng bó kĩ.
Bác sĩ bảo ở lại nhưng nhất quyết cậu không nghe.
Cậu vẫn thích đưa người kia về.
Đi đến khu biệt thự cao cấp thì bà bảo dừng lại.
-Con trai! Rất vui được biết con!
Rồi bà xoa đầu cậu, cười hiền.
Cậu như đơ trong giây lát
Cái tình mẫu tử thiêng liêng ùa về.
Cậu đâu có để ý đây chính là khu biệt thự cao cấp mà nó đang ở?
Cậu đâu có biết người mà cậu vừa coi là mẹ đó lại chính là mẹ…của nó…là người nó yêu nhất?
……
“ đang làm rì đấy? “
Tin nhắn từ Vũ, cậu không thể chịu được cái sự bứt rứt này nên nhắn tin cho nó.
Sau 1 hồi đi đánh nhau.
Cậu định bảo nó đến băng bó giúp.
-Làm thế nào bây giờ?
Nó cười, nhìn Trang
Cô ta đã nhìn thấy hết rồi.