Chương 27: Chương 27

Giới thiệu nhân vật tẹo nhá

Kai: tên thật Cao Phong, 17t

Là ca sĩ kiêm diễn viên, người mẫu khá nổi tiếng(mức độ hấp dẫn kém Vũ và Tuấn, có 1 chút chút thôi)

Là người khá lãnh đạm, luôn suy nghĩ thấu đáo việc của mình, ko bao h làm việc mà ko có lợi, luôn thích tự do

Nhưng bị Trang nắm điểm yếu là: mấy năm trước có quen với nhỏ này, 2 người cặp với nhau được 1 khoảng thời gian ngắn. Trang nắm giữ một số biểu hiện cũng như hình ảnh xấu cảu cậu ta. Thận chí cậu ta được làm người nổi tiếng cũng do nhỏ nỳ sắp đặt.

Vì vậy, nhỏ coi như là chủ của cậu ta

Tuy cậu ta rất ghét nhỏ, nhưng vẫn phải làm theo lời nhỏ trong suốt thời gian qua

Nhưng khi cậu bị lôi vào việc này thì cậu sẽ ra sao? Cậu có nghe lời Trang như trước ko nhỉ? (khổ, cái này tác giả đang nghĩ, xem xét tình hình, hehe)

——————————–

-Tên chết tiệt, đi đứng thế hả? Ko có mắt hả? ăn mặc như hâm ý _nó nói 1 tràng

-………

-Tên hâm kia……….._nó hét lớn. Vừa nãy, cái tên ấm đầu đụng vào nó chẳng những ko xin lỗi gì cả mà còn ngoái lại nhìn nó, cái nhìn (theo nó) chẳng có chút thiện cảm nào. Bực mình, nó mới gọi tên đó lại, muốn phân sử đứng sai. Nhưng tên đó vẫn ko quay lại. Còn cố tình chạy thật nhanh để thoát khỏi nơi này, y như bị ma đuổi. Nó đứng đó, nghĩ cái tên ấm đầu kia khinh mình mà lòng đang dâng trào 1 cục tức to tướng…KO thể chịu được nó mới chạy theo tên hâm đó

-Đứng lại, nói rõ đã, trả tiền đồ ăn đã tên ấm đầu kia (đã giàu rồi mà, cần gì ta). Nó chạy thật nhanh, đuổi tên kia, và dĩ nhiên nó túm được hắn. Nó đã từng tham gia bao nhiêu cuộc thi điền kinh rồi, luôn đứng nhất, nhưng ko nhận bất cứ lời mời của tổ chức hay CLB nào cả.

-Con nhỏ này, mau bỏ ra_Cao Phong giãy giụa trong khi bị nó lôi lại vào căng tin

-Chết tiệt! Làm người ta bị đổ hết thức ăn lại còn to tiếng hả? _nó hét vào mặt Phong

-Thế rốt cuộc cậu muốn cái gì? _phong gằn giọng nhưng cố nói nhỏ hơn vừ nãy

-Biết điều như thế từ đầu là tốt đó. Mua giả tôi đồ ăn và mang lại kia

-Thôi được rồi, thế rốt cuộc cậu muốn tôi đền chứ gì? _cậu ta nói rồi rút trong ví ra mấy tờ 500k, dúi vào tay nó- Đây, được chưa? _nó xong cậu lại quay lưng đi

Nó đứng đấy, như trời trồng, khuôn mặt tím lên vì tức giận. Nó đã bị xúc phạm thực sự, nó đang rất bực mình.

-Mày nghĩ tên kia sẽ bị sao? _VAnh lắc đầu nhìn Quỳnh

-Chả biết, chắc vào viện tầm tháng hay gì đó

Nó vo tờ tiền trong tay, ngẩng đầu lên

-Cậu chết chắc rồi! Aaaaaaaaaa….._nó chạy ra hướng cậu ta đi và đạp 1 phát vào đầu cậu ta khiến cậu ta ngã lăn ra, rất may lúc đó đụng phải 1 người đang đi nên bị thương nhẹ hơn. Nhưng mũ của Phong bị rơi ra, cậu chỉ còn mỗi cái khẩu trang

-Cậu………! _Phong nghiến răng quay lại nhìn nó, nó cũng nhìn cậu

4 mắt nhìn nhau, tóe lửa, và họ bỗng giật mình bởi 1 tiếng hét

-Aaaaaa…….._tiếng hét của con bé vừa nãy mà Phong đụng phải

-Anh Phonggggggggggggggg………_cả lũ con gái nhìn thẳng về hướng bọn nó, rồi cung 1 loạt tiến đến, mắt nó cả mắt Phong lúc này cứ gọi là to như mắt lợn luộc. Cả 1 đám đông học sinh như bệnh dịch trâu trấu đang tiến về phía bọn nó.

-Anh Phong! Saranghae…I love you…wo ai ni…_cả lũ con gái chạy vào, xô nó ra, nó cũng shock trước cái cảnh này

Bấy giờ trong phòng bệnh của Vũ thì lại yên ắng hơn nhiều

Vũ nằm trên giường và chỉ có mỗi Thành trong phòng. Vết thương khá sâu nhưng may là đâm vào phần mền nên ko nguy hiểm đến tính mạng.

-Mẹ kiếp gì mà phòng bệnh ko có lấy mấy cái bánh ngon thế này _thành lục tung tủ lạnh trong phòng và kêu ca

-Biết mày đến nên tao bỏa vứt hết rồi _Vũ ngồi trên giường chơi ipad

-Thằng khốn, biết mày bị thương nên sáng tao đã cúp học đến thăm mày, lại còn để bụng ko ăn gì mà

-Cho chết!

-Hừ, mà chuyện hôm qua, thằng ôn đó…_Thành đang định nói gì thì bị Vuc cắt ngang

-Chết rồi!_ câu nói mang hơi lạnh của Nam Cực

-Ưm, nhưng ông già nhà mày có biết ko?

-Chắc là ko, mà ông biết thì có làm sao đâu, đánh tao sao? HỪ, tao cóc sợ…

-Nhưng cái bọn hôm qua tấn công mày…_Thành nói và lại bị Vũ cắt lời

-Khá là mạnh và biết điều! Tao là chủ động tấn công trước vì đang tức, và khi tao bị thương thì tất cả đều rút_Vũ nó, cả 2 cùng có vẻ suy nghĩ, rồi cậu bỗng nhiên rít lên -Chỉ tại thằng chó đó, lé ra tao phải băm nó ra trăm mảnh mới thỏa, chó má thật! Hừ hừ…

-Mạnh và biết điều thì chắc chắn là cấp cao rồi, ko phải bang thiên thần thì…_Thành nói đến đây thì dưng lại quay qua nhìn Vũ, Vũ cũng nhìn cậu ta, 2 cậu như ngầm hiểu với nhau. KHuôn mặt 2 người trở lại đăm chiêu.

Ở căng tin trường

Cuộc chiến vẫn diễn ra ác kiệt

Nó thoát khỏi cái đống hỗn độn kia, đi ra chỗ VAnh

-Ai dà, tên này cũng có sức hút đấy nhỉ? Còn hơn cả Thành và Vũ hả? _nó nói với ViệtANh

-Ko

-HỬ?

-THì cậu có thấy đứa con gái bình thường nào ở cạnh 2 cậu ta được 5’ chưa? Người như vậy ai mà dám đến gần, chỉ hâm mộ trog lòng thôi

-Ờ ha

Lúc này chỉ khổ mỗi Phong, cậu ta đang phải đối mặt với lũ con gái mới trốn từ viện ra. Chúng cứ như 1 đàn ruồi đang cố bám lấy 1 vũng mật ong. Phải, nếu những người nổi tiếng trong trường này như Vũ Tuấn Thành VAnh mà ko dùng biện pháp mạnh thì ko biết có thể trụ đến ngày hôm nay ko với đám con gái hám trai quá mức này.

-Ui trời ơi, này này, tớ lấy được 1 chút vải trên người anh Kai rồi này

-Còn kém tớ, tớ giựt được 1 ít tóc đây này, haha….

Mấy đứa con gái nói chuyện với nhau, nó sởn da gà.

-Ôi bực mình quá, vì có tên này mà mình phải xuống hạng 3 là thế nào, bực quá đi mất thôi _VAnh, tức giận

Bảng xếp hạng top 3 “boy hot” trong trường là

1: Vũ, Tuấn (cả 2 cùng giật giải quán quân trong 2 năm nay)

2: Cao Phong (đáng lẽ mọi khi và VAnh)

3: VAnh

-Ơ mà nhỏ Quỳnh đâu rồi _nó quay sang thì ko thấy quỳnh đâu

-Trong cái đống hỗn độn kia kìa _VAnh chỉ vào đám kia

Phong vì ko biết đường ở trường nên toàn đi nhầm, bị bọn con gái vây quanh

VAnh lúc này ko thể chịu nổi cơn tức nữa, cậu hét to

-CÂM HẾT MỒM LẠI VÀ BIẾN VỀ LỚP CỦA MÌNH!

Mọi người nghe vậy, dù có tiếc đến đâu cũng phải tản ra, về lớp. Đứng sau Vũ Tuấn Thành chỉ là VAnh vì vậy cậu cũng luôn có chỗ đứng trog trường. Với cả, hoàn tử VAnh lâu nay ít to tiếng, lần này là tức giận lắm, tốt nhất là ko nên chọc tức cậu.

-Ha ha ha _quỳnh tất tưởi chạy ra chỗ nó và VAnh –Nhìn này, nhìn này, tơ tóm được hẳn cái cặp của Kai nhá

-Đồ hám trai! _Việt Anh đánh cho câu rồi bỏ đi luôn

-Ơ, cái tên này_quỳnh nhìn Việt Anh bỏ đi rồi ngay lập tức quay qua nó -Đẹp ko này!

-hazzz_nó thở dài rồi cũng đi nốt

-Hai cái người này, bạn bè thế hử? …

Trong nhà Tuấn

-Đây là bản điều tra về Linda, cậu xem qua đi _Trường đua cho Tuấn. Cậu ta ko nói gì, vẫn ngồi đấy, khuôn mặt lạnh hơn băng, còn Trường, vẫn thao thao bất tuyệt nói

-Hôm qua Vũ bị đánh, nhưng ko phải tại tụi này đâu, là do tên phản bội đó, haha, cậu ta đen thật…

-CÂM MỒM LẠI! _Tuấn nhìn Trường, cậu ta bất giác run lên, ai cũng sợ cái vẻ này của Tuấn, như sắp chết đến nơi ấy. Mắt mở to như mắt lợn luộc

-Tôi khiến cậu điều tra về cô ấy à? Lại còn đi gây chuyện với cậu ta nữa. Cút ra ngoài. _Tuấn nói rồi lại dán mắt vào cái khung ảnh trong tay, cái khung ảnh mà cậu chụp vói mẹ. Cậu nhớ lắm…nhớ những ngày ấy lắm…

-Nhưng mà…_trường có vẻ thấy bất mãn câu nói của Tuấn. Nhưng ngay lập tức quay đi vì bắt gặp ánh mắt lạnh của Tuấn, Trường biết nếu nói thêm nữa lúc này thì người chết sẽ là cậu ta

-Phải cẩn thận chứ. _Tuấn nói 1 câu vu vơ, chả biết nói ai (tg biết mà)

Bar Davil

Nó đến đây, cứ bao giờ chán hay buồn hay suy nghĩ chuyện gì là nó lại đến đây. Ngồi cái bàn cuối dãy này, uống ly cooktail mà nó hay uống, dựa lưng vào thành ghế

-Linda! _tiếng Key

-Ưm, lại đây ngồi

-Sao? Có chuyện gì hả? Sao trong giờ học mà Linda lại đến đây thế?

-Thế sao cậu cũng ko học mà đến đây

-Hì, Key thích ở đây hơn, vui hơn nhiều việc ngồi nghe mấy bà giáo đó đọc kinh

-HÌ, ai cũng vậy thôi à

-Mà chuyện nội gián ko phải là do JJ gây ra đâu

-Biết rồi, nhưng mà…

-Sao trông Linda có vẻ mệt mỏi thế để Key đưa về nhà nghỉ nhé

-Mệt? Hì, tôi ko mệt đâu, cậu đừng lo. Mà sao dạo này trông mặt Key lại xanh xao như thế này hả? Làm việc ít thôi _nó tiến lại phía Key, chạm nhẹ vào khuôn mặt đẹp trai của cậu

Thình thịch…thình thịch…_tiếng tim cậu đập

-Ơ ơ, ko sao đâu _Key quay đi, cố ko để lộ khuôn mặt đang đỏ bừng lên

-Cố mà ăn uống vào đấy, nếu dám làm Key của ta mệt thì chết với ta, hiểu chưa?

Vì sao nó cứ thế này, cứ thế này, cứ tốt, cứ dễ thương, cứ xinh đẹp, cứ ân cần với cậu. Key thích nó, thích nhiều lắm, và nó như thế này thì cậu dứt ra làm sao được? Đừng làm Key đau nhé

-Vy à…_Key gọi, rất ít khi cậu gọi thế này

-Nguyên à…_nó cũng gọi key, tên của Key là Nguyên

-Hử? _Key nhìn nó

-Đừng đỏ mặt như thế, đừng thích tôi nữa, tôi muốn chúng ta mãi thế này hơn _nó nhìn thấy vẻ bối rối của Key

-Hả? _dù đau lòng lắm, nhưng Key vẫn nói cười, cậu ko muốn tạo cảm giác gánh nặng cho nó, cậu ko bao h muốn mất nó. Thà nhìn nó hạnh phúc bên người khác còn hơn là ko hạnh phúc bên mình –Nói gì vậy chứ, ai thích ai, thật là, tôi có người yêu rồi, Linda ko phải style của tôi đâu, đừng có ăn dưa bở nhiều quá nhá, ko tốt đâu, haha _cậu vẫn cố gắng cười, dù trong lòng đang rỉ máu,đang đau, khóc.

-Thật ko?

Nó và Nguyên đã chơi thân với nhau từ bé. Gia đình Nguyên được gia đình nó giúp đỡ. Và khi gia đình nó bị bọn xã hội đen giết thì cậu ở luôn với gia định nó. Cũng coi như người nhà. Ko ai khinh cậu, ko ai làm tổn thương cậu. Đây là ân nhân cũng như gia đình thứ 2 của cậu. Cậu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và yêu nó hơn là yêu bản thân chính mình (mẫu người lý tưởng quá). Nhưng với nó, cậu lại chỉ là 1 người anh trai để dựa vào hay là 1 người bạn, 1 người em trai để cho nó lo lắng, chơi đùa…

Nó vẫn ngồi đó, miệng thì nói lẩm bẩm

-Kai, Kai…

-Kai? _Key hỏi –Ko phải là ca sĩ đang hot hiện nay chứ?

-Phải

-hử? Linda gặp rồi hả?

-Ừ, lại còn làm hắn chịu khổ nữa. Dạo này mình hay làm người khác khổ quá nhỉ? hà hà

-Có chuyện gì vậy?

-Thì mấy hôm trc là co Vũ tức điên lên, đi tìm tên khốn đó rồi bị thương, rồi hôm nay làm cho tên kai gì đó chạy mệt chết hà hà

-Thôi để Key đưa Linda về nhà nghỉ, cũng mệt rồi, mà hình như tên Kai đó cũng ko vừa đâu, Linda phải cẩn thận đấy

….Sáng hôm sau ở trường….

Hôm nay Tuấn đã đi học, dù chưa khỏi hẳn nhưng cậu ko thích ngồi ở nhà, thà đến trường, gặm nhấm vài quyển sách còn có ích hơn. Thói quen của cậu là thế, buồn hay cô đơn thì luôn đọc sách, tuy chẳng giúp được bao nhiêu nhưng cậu vẫn làm vậy. Cậu thích sách, đơn giản, vì mẹ cậu cũng thích sách.

Ra chỗ vườn hoa mọi khi cậu vẫn ra thì gặp nó. Bây giờ, có thể nói, nó đã chiếm đây làm lãnh địa rồi. Nó đang ngủ. Tuấn đến gần nó, nhìn kĩ khuôn mặt nó. KHông 1 tì vết, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần được cất kín trong chiếc kính nobita to bản

-Ư…_nó cựa người. Cậu ngay lập tức bắn ra xa

Nó mở mắt nhìn trời, nhìn người đang đứng

-Ủa? Sao cậu lại đến đây? Tay chân vẫn chưa lành lặn mà, đi vừa thôi chứ

-Ha, thích thì đến thôi, ở nhà chán quá đi

-Người còn như cái sác ướp như này mà lại thích đi ra ngoài, cậu thật là _nó chỉ vào những chỗ được băng trên người cậu

Tùng …tùng…_tiếng trống vào lớp, cả 2 cùng đi vào

Hôm nay vì cả Tuấn cả Thành đệu đi học nên ko dám hành động khinh suất như hôm qua nữa. Dù gì thì đây cũng là 1 ngôi trường vô cùng danh tiếng. Nếu bị trừ đểm quá nhiều thì có thể bị kỉ luật thậm trí đuổi học

Phong ngồi trong lớp, cậu mới học sáng nay, cậu đang suy nghĩ đến câu nói của Trang “cậu hiểu mục đích của việc đến ngôi trường này chứ? KO phải để ngắm hoa hay là thêm fan đâu. Hãy mau chóng hành động đi, tôi chờ tin tốt của cậu”

“con nhỏ độc ác, ko hiểu trái tim nó làm từ cái gì mà độc ác như thế”_cậu nghĩ thầm.

Giờ ra chơi, Phong xuống lớp nó, bọn con gái hét toáng lên…Cậu bước đến trước mặt 1 con nhỏ, nở nụ cười ấm áp nhất, hàm răng trắng sáng lộ ra, làm người ta chỉ muốn kiss

-Mình muốn gặp Vy, bạn có thể gọi giúp mình Vy ra đây ko?

Nhỏ kia như bị thôi miên, vào gọi nó ra. Nó mệt mỏi, bước ra.

2 người nhìn nhau, mắt căng ra để nhìn vào đối phương, và như ko tin vào mắt mình Phong hỏi lại

-Bạn là vy?

-Sao? Có chuyện gì hả?

-Bạn có đúng thật là Vy?

-Hỏi thừa, tên khốn này, muốn gì hử?

Cậu ta nhìn nó, nhìn như thể chưa bao giờ được nhìn thấy 1 con nhỏ hống hách…

-THế rốt cuộc là có chuyện ì? _nó bắt đầu mất kiên nhẫn

-Tặng cậu! _Phong dơ bó hoa trước mặt nó

Nó lại nhìn cậu, cái ánh mắt khinh khỉnh hằng ngày

-Tặng nhầm người rồi đấy, ngu học! _nó đi vào, trước mặt bao nhiêu bạn trong lớp

Ở trong lớp, Trang vẫn cười, cái nụ cười thường thấy đó.

Cả trường bắt đầu đồn ầm lên chuyện của nó và Phong, rồi nó còn nhân lúc Vũ nằm viện mà đi chơi với thằng khác, này nọ kia, nói chung là nhiều…

Lúc về Phong lại đợi nó ở cổng, kế hoạc tấn công nó chính thức bắt đầu

-Mình có thể đưa bạn về chứ? _Phong niềm nở

-Hâm! _nó đáp lại cái thái độ đó của cậu bằng 1 câu lạnh tanh

-Hi, ko sao, chúng ta có thể làm quen sau mà, mình là Phong, rất vui được làm quen

-Điếc hay dị tật bẩm sinh thế? Hay ko hiểu được tiếng người? _nó nói rồi bỏ đi luôn

Còn Thành, nãy giờ đi the nó, định nhờ nó 1 việc, và được xem hết phim hay, cậu tiến lại phía Phong

-Đừng có động vào người đã có chủ! _nói rồi cậu cũng bỏ đi như nó, lại còn cười hớn ha hớn hở -haha, giờ tôi biết tại sao cậu thích nhỏ rồi, cũng thú vị đó chứ, haha

Thành chạy đến chỗ nó

-Này Vy, đợi _nó quay lại theo phản xạ

-Có chuyện gì vậy?

-Hôm nay tôi bận ko thể chăm sóc Vũ được, cậu đến giùm nhá

-Uk, biết rồi, ko nói cũng định tới đây

Trong bệnh viện

-Nói rõ chuyện hôm nọ đi. Thế là thế nào? _vừa vào phòng nó đã bị tra tấn lỗ tai bởi Vũ

-Chuyện gì ý nhỉ? Haha, sao tôi lại ko nhớ nhỉ, haha_nó lấp liếm

-Cái gì? Cậu dám đùa tôi hả? Muốn chết phải ko?_Vũ trợn mắt nhìn nó, người thì đang rất ngứa ngáy muốn oánh nhau

-ha ha, cậu nói gì vậy chứ? Tui hông nhớ, hông nhớ haha

-Cậu! _Vũ há mồm, gằn giọng

-Ui con ruồi kia! _nó nhét vào miệng cậu 1 cái bánh mì

-Ư. Ư…_vũ ứ ớ

-Hehe, trông Vũ ngậm bánh mì cool ghê _nó vỗ tay, nịnh cậu, VŨ đỏ mặt, quay đi -Thôi tôi đi lấy nước haha…

Thế là chuyện hiểu lầm của nó được giảy quyết bằng 1 cái bánh mì cộng với 1 câu nịnh.

Sáng hôm sau, nó đến lớp, lại gặp Phong

-Hi, chào buổi sáng Vy _Phong cười, tay dang hình chữ v