Trần Luân lái xe, chở hai nhân viên nhanh chóng đến địa điểm Lý Chính gửi.
Cố Quyển Nhĩ sau khi xem phong thủy xong, ngồi trên xe chơi PUBG.
Ván nào cũng chết ngay khi vừa xuống.
Chơi đến mức cô sắp phát điên, ba người Trần Luân cuối cùng cũng đến.
Nghe thấy tiếng xe, trong mắt Cố Quyển Nhĩ lóe lên một tia lạnh lẽo, vội vàng cất điện thoại, ngồi thẳng người.
Trần Luân dẫn người đi lên, mặt mày tươi cười: "Sở tổng, Lý trợ lý, người hai anh cần tôi đã mang đến rồi."
Lý Chính đẩy mắt kiếng không gọng trên sống mũi, liếc nhìn hai người phía sau Trần Luân: "Không phải bảo anh dẫn một kế toán đến sao? Sao lại dẫn đến hai người?"
"Chu Yến là kế toán rất xuất sắc của bộ phận kế toán chúng tôi, Trương Long là bạn của Tiểu Hà. Tôi nghĩ, Lý trợ lý đặc biệt chỉ đích danh muốn Tiểu Hà, có lẽ là quen biết cậu ấy. Tiểu Trương và Tiểu Hà quan hệ không tệ, nếu anh có việc gì muốn hỏi, có thể hỏi xem Tiểu Trương có biết không." Trần Luân giải thích.
Anh ta suy nghĩ rất chu toàn, Lý Chính không thể bắt bẻ: "Không phải tôi quen Hà Văn Tiên, mà là Cố tiểu thư quen."
"Cố tiểu thư?" Trần Luân và mấy người nghi hoặc nhìn theo hướng Lý Chính nhìn.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Quyển Nhĩ đút tay vào túi, cười tủm tỉm đi về phía bọn họ.
Trần Luân đã từng gặp không ít mỹ nữ tài giỏi bên cạnh Sở Thiên Khuyết, hoặc là kiều mỵ, hoặc là sắc sảo, năng động.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo phông hoạt hình và quần đùi.
Đây là tạo hình gì vậy?
Trương Long cũng đầy nghi ngờ: "Cố tiểu thư và Văn Tiên quen nhau khi nào? Sao tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến cô?"
"Chỉ gặp qua một lần, không quen." Cố Quyển Nhĩ không hề nói dối, hôm qua đúng là lần đầu tiên cô gặp Hà Văn Tiên.
Vừa gặp đã tiễn cô ta đi rồi.
Trương Long có chút không tin: "Cố tiểu thư trí nhớ thật tốt, mới gặp Văn Tiên một lần mà đã nhớ được."
"Chủ yếu là Hà tiểu thư rất thân thiện, đáng tiếc lại mất sớm." Cố Quyển Nhĩ thở dài nói.
Cô biểu hiện tự nhiên, không tìm ra được một chút sơ hở nào.
Trương Long tuy nghi ngờ, nhưng cũng không dám chất vấn Cố Quyển Nhĩ trước mặt ông chủ.
Trần Luân: "Sở tổng, không biết hôm nay anh tìm tôi đến đây có việc gì?"
Sở Thiên Khuyết nhìn về phía Cố Quyển Nhĩ, hỏi: "Cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Sao lại là tôi muốn?" Cố Quyển Nhĩ liếc xéo Sở Thiên Khuyết, nhấn mạnh: "Số tiền này là để mua mộ của chủ mộ, là cho ông ấy!"
Sở Thiên Khuyết nhướng mày: "Ừm, muốn bao nhiêu?"
Cố Quyển Nhĩ đảo mắt.
Sở Thiên Khuyết giàu như vậy, cô đòi hỏi nhiều hơn một chút, chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Cố Quyển Nhĩ quyết tâm, đưa ra năm ngón tay: "Vậy thì anh cho năm..."
"Năm trăm vạn?" Sở Thiên Khuyết không hề chớp mắt, quay đầu nói với Trần Luân: "Chuyển cho cô ấy."
Cố Quyển Nhĩ trợn mắt, nuốt ngược chữ "vạn" vào trong.
Cô biết Sở Thiên Khuyết giàu có, không ngờ anh còn có bệnh!