Vẻ mặt trợ lý kinh ngạc: "Sở tổng, cuộc họp hôm nay liên quan đến thị trường của chúng ta ở Anh. Đối phương đã nhượng bộ rồi, nếu lần này anh vắng mặt, sợ sẽ xảy ra biến cố."
Trong lòng anh ta chấn động.
Lý Chính đã đi theo Sở Thiên Khuyết mười năm, Sở tổng trong lòng anh ta luôn quyết đoán, rất khó bị bất kỳ người nào hay việc gì ảnh hưởng.
Anh mới gặp Cố Quyển Nhĩ vài lần, vậy mà lại đi tin những lời nói nhảm của cô ta?
Lý Chính là người theo chủ nghĩa vô thần, phong thủy, bói toán, đối với anh ta mà nói đều là những thứ tệ hại còn sót lại từ thời đại cũ.
Sở Thiên Khuyết: "Bảo cậu hủy thì cậu cứ hủy đi, đừng có dài dòng."
Nói xong, Sở Thiên Khuyết đến bên cạnh Cố Quyển Nhĩ: "Cố tiểu thư, nơi này thế nào?"
"Là một vùng đất phong thủy bảo địa." Cố Quyển Nhĩ khen ngợi.
"Vậy cô xem tôi nên dời Sở Ngọc đến đây vào giờ nào?" Sở Thiên Khuyết hỏi.
Cố Quyển Nhĩ lắc đầu: "Tuy là nơi tốt, nhưng không thích hợp với Sở Ngọc."
Sở Thiên Khuyết nhíu mày, không hiểu: "Tại sao?"
"Nơi này tuy phong thủy tốt, nhưng là đất có chủ." Lời Cố Quyển Nhĩ khiến Sở Thiên Khuyết sững người.
Anh theo bản năng nhìn xuống mảnh đất dưới chân, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: "Ý cô là ở đây có mộ phần?"
"Ừm." Linh khí của Cố Quyển Nhĩ thăm dò xuống lòng đất, nhìn thấy tình hình bên dưới: "Một huyệt không thể chứa hai chủ, người đến sau sẽ bị trùng sát."
"Không thể dời người dưới đất ra sao?" Sở Thiên Khuyết rất thích nơi này, anh muốn xây một nhà thờ tổ riêng cho Sở Ngọc ở đây.
Cố Quyển Nhĩ liếc anh một cái.
Thật là bá đạo, người ta đang nằm yên ổn ở dưới đó, lại cứ nhất định phải tranh giành địa bàn của người ta.
"Có thể thì có thể, nhưng giá làm lễ không hề rẻ, anh còn phải tìm một khu mộ mới để dời người đó qua nữa." Cố Quyển Nhĩ nói.
Tiền đối với Sở Thiên Khuyết không phải là vấn đề, anh quay sang nói với trợ lý: "Chọn một công ty gần đây, gọi kế toán đến chuyển khoản cho Cố tiểu thư."
"Anh cũng không hỏi tôi cần bao nhiêu tiền sao?" Cố Quyển Nhĩ thật hâm mộ, khi nào cô mới có thể mua đồ mà không cần hỏi giá nhỉ?
Sở Thiên Khuyết cười mà không nói, vẻ bình tĩnh lộ ra giữa hai hàng lông mày như đang chế giễu sự coi thường của Cố Quyển Nhĩ đối với anh.
Đạt đến địa vị của anh, tiền đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cố Quyển Nhĩ thầm nghiến răng.
Mẹ kiếp, tên tư bản vạn ác!
Lý Chính cảm thấy Sở tổng đang tìm mọi cách để đưa tiền cho Cố Quyển Nhĩ, nhưng anh ta không có bằng chứng, cho nên anh ta cũng không thể hiện ra mặt sự khinh thường của mình đối với Cố Quyển Nhĩ.
"Công ty Danh Diệu gần chúng ta nhất, tôi sẽ bảo họ cử người đến đây." Lý Chính cầm điện thoại, chuẩn bị gọi điện.
Công ty Danh Diệu?
Cố Quyển Nhĩ giật mí mắt, đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ của công ty Danh Diệu, tôi nhớ là tên Tống Phúc Hải đúng không? Bố tôi trước đây từng có giao dịch làm ăn với ông ta."
"Ừm, hai năm trước đã bị Sở tổng mua lại rồi." Lý Chính giải thích.