Chương 5: Trên sân thượng, ta ăn trưa cùng nhau

Tập Đoàn FAM

Một trong những cổ đông lớn nhất cả nước.

Nơi đây được biết đến là nơi đầu tiên trên thế giới tiên phong mở ra công cuộc đại cách mạng triển khai và phát triển công nghệ hướng đến nền kinh tế siêu tân tiến, viết tắt là FRW (FAM RE WORLDS)

Với những thành tựu và đóng góp to lớn của mình dành cho nền khoa học công nghệ thế giới nói chung và trong nước nói riêng, họ liên tiếp được vinh danh tại các triển lãm và luôn có sự đón nhận nhiệt tình từ các buổi hội thảo khoa học hàng đầu.

Nhưng sau tất cả, ta vẫn luôn phải kể đến dự án đầy tham vọng và tiềm năng của công ty, dự án toàn cầu hóa FAM 2.0 với mục đích đưa những công nghệ khoa học tân tiến trở nên phổ cập và gần gũi với cuộc sống của tất cả mọi người.

Tuy nhiên dự án này đã phải bị bỏ ngỏ khi chủ tịch của họ lâm bệnh nặng và không thể tiếp tục. Toàn bộ trách nghiệm khi ấy đổ dồn về phía người con gái duy nhất của ông ấy.

Và, cô ấy đang ngồi ngay phía bên canh tôi- người kế thừa tương lai của tập đoàn FAM danh giá và quyền lực.


_ _

“Chúng ta học đến đây thôi. Các em tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đi, 1 tiếng nữa tiết học tiếp theo sẽ bắt đầu. Chúc các em một ngày học tập hiệu quả và tràn đầy niềm vui” cô Kìm cúi chào tạm biệt chúng tôi.

“Cả lớp, nghiêm!!”

“Chúng em cảm ơn cô”

Cuối cùng thì tiết học cũng kết thúc. Một tiếng trôi qua mà tôi cảm giác nó lâu như cả năm trời vậy.

“Vui lên đi đồng chí, đến giờ nghỉ trưa rồi”

“T-tao muốn về quá~”

“Đồng chí có ổn không đấy, nhìn như mất hết sức sống vậy!?”

“Hầy” chẳng nói chẳng rằng, tôi chỉ thở dài.

“Sốc tinh thần lên đi đồng chí, sau buổi học tôi bao một chầu Nét kèm nước. Đồng chí thấy ô kê, hào hứng chưa hehe”.

Nhìn thằng Nhật Minh lúc này mà tôi thấy ghen tị ghê. Lúc nào nó cũng vui vẻ và tươi cười, vô lo vô nghĩ, chẳng bù cho tôi- một con người nhàm chán và lầm lì với mọi thứ xung quanh. Giá như bản thân được một phần như nó thì chắc hẳn cuộc sống của tôi sẽ thú vị và bớt ảm đạm đi nhiều đây.

“Mày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến game thôi” tôi đưa tay lên trán lắc đầu ngao ngán.

“Phải không haha” Nhật Minh cười phá lên.

Nhiều lúc nghĩ bụng, dù cho tính cách có phần đối lập nhau nhưng tôi và Nhật Minh vẫn trở thành những “chiến hữu” thân thiết, xuyên suốt từ cấp 1 cho tới bây giờ. Thật kì lạ, nhưng cũng không kém phần thú vị, cuộc sống mà, ai mà biết trước điều gì cơ chứ phải không.

“Mà đồng chí này? Vân Anh đâu rồi? Đồng chí có thấy nhỏ đâu không?”

“Liên quan gì đến tao?”

“Thì, đồng chí ngồi bàn bên nhỏ mà”

“Nãy tao thấy nhỏ chạy đi đâu rồi ấy” tôi chỉ tay về phía cửa lớp.

Đột nhiên Nhật Minh giống trầm xuống như đang băn khoăn một điều gì đó.

"Tôi thấy cậu ấy không mấy hào hứng với việc nhận lớp thì phải… Đồng chí biết đấy, dù cho có rất nhiều người ngỏ ý muốn bắt chuyện nhưng nhỏ luôn phớt lờ và lãng tránh họ".

"Vậy sao…" tôi trả lời cho có.

Nghĩ cũng đúng thật.

Vân Anh có vẻ lạnh lùng với mọi thứ xung quanh

Nếu tôi nhớ không nhầm, từ nãy tới giờ, cũng phải có đến hàng chục người cố gắng kết bạn với nhỏ.

Chưa kể trước đó nữa, một con số khủng khiếp.

Mà, quan tâm làm gì.

Chuyện đó thì liên quan quái gì đến mình có chứ.

“T-Trần Chí Khôi”

“!?”

Không biết từ bao giờ, Vân Anh đã xuất hiện trước mặt tôi. Mình vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không, cô ấy đang đỏ mặt hả.

Ánh mắt từ mọi phía đổ dồn về phía chúng tôi. Cái cảm giác đùng đùng sát khí này là sao hả trời.

Tôi cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy đến với mình.

“M-mình có chuyện muốn nói với cậu”

Chờ đã, có gì đó không đúng ở đây.

“T-thật ra, mình muốn hỏi câu từ đầu rồi, nhưng… nhưng mà...”

Từ chối hiểu.

Nói nhanh lên dùm tôi đi mẹ trẻ, sao cứ ấp úng mãi thế. Mọi người đang lăm le con mắt hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi rồi kia kìa.

“Cậu có muốn ă-ăn trưa cùng mình không?”

“Hả!?”

Con lợn gào thét!?

Mình có nghe nhầm không.

Bình tĩnh nào Chí Khôi, mày vẫn chưa làm chủ được sức mạnh của mình đâu, đừng liều lĩnh.

Phải rồi, cơn buồn ngủ vẫn còn đó, mình đang mơ sảng.

"Tụi mình ăn trưa cùng nhau nhé, Chí Khôi?"

Không, mình hoàn toàn tỉnh táo.

Hoa khôi xinh đẹp nhất trường, con gái của chủ tịch tập đoàn FAM danh tiếng đang mời mình ăn trưa cùng cô ấy ư.

"Thằng ch* đó là tên chết tiệt nào thế"

"Đã nghiện lại còn ngại"

"Nè, đó có phải là tên ngồi bàn bên với nữ thần đó không"

"Tớ nghe nói hắn là tên chăn gái chính hiệu đấy"

"Vậy thì cậu ấy sẽ bị vấy bẩn mất"

Bắt đầu có những lời đồn thổi xung quanh câu chuyện của chúng tôi. Mà, cũng chẳng sao cả, dù gì thì mình cũng đã quá quen với việc bi mọi người bàn tán sau lưng rồi.

Những kẻ nhiều chuyện.

"Vậy cũng được. Tụi mình đi thôi" tôi nắm lấy tay Vân Anh và chạy xa ra khỏi đám người kia.

"Ừ-ừm"

À mà, còn thằng anh em xương máu cùa mình.

"Nhật Minh, hôm nay mày chịu khó ăn một mình nhé. Tao đi có việc xíu"

"Ô kê, đồng chí không phải lo cho tôi"

Chính ra nhiều lúc, chỉ có mình nó hiểu cho tôi.


_ _

Ăn trưa ở trên sân thượng là tuyệt nhất.

Không khí thoáng đãng, đã vậy lại không bị ai làm phiền. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao.

"Này,Vân Anh"

"Chuyện gì vậy Chí Khôi?" cô ấy quay lại nhìn tôi ngơ ngác.

"À, không có gì đâu… chỉ là, tại sao lại là mình?"

"Hửm? Ý cậu là sao?"

"Về chuyện này..." tôi ấp úng.

"Cậu có vấn đề gì sao?"

Cô ấy có vẻ vẫn chưa hiểu tôi đang nói tới điều gì.

"À thì, cậu biết đấy, tại sao một người như cậu lại chịu đi ăn cùng với mình vậy?"

"Cậu không thích à?"

"K-không phải là mình không thích, chỉ là, tại sao không phải là với những người bạn của cậu mà lại là mình?"

Tôi cố gắng gượng hỏi Vân Anh lý do vì sao. Nhưng đáp lại chỉ là một bầu không khí chìm trong im lặng.

Chẳng nói chẳng rằng, cô ấy tiến về phía tường chắn sân thượng và leo lên chúng. Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì? dù gì đi nữa thì mình phải ngăn cô ấy lại.

“Cậu đang làm cái quái gì thế. Chỗ đó nguy hiểm lắm đấy, cẩn thận”.

"Mình không có bạn…"

"Hả!??"

"Cậu là người đầu tiên mà mình gọi là bạn bè"

Ý cậu ấy là sao, là bạn khác lứa ấy hả? hay là cái gì đó tương tự.

"Cậu biết đó, Chí Khôi. Mình luôn đứng đầu thành tích học tập ở tất cả các kì thi, hơn nữa lại là con gái của chủ tịch tập đoàn FAM quyền lực và giàu có"

Phải rồi, chuyện đó thì không ai có thể bàn cãi được.

"Chẳng phải điều này rất tuyệt hay sao? Một người thông minh như cậu…"

"Mình căm ghét nó. Gì mà tài sắc vẹn toàn, gì mà người kế thừa tương lai của tập đoàn FAM danh giá cơ chứ. Mọi người có gắng bắt chuyện chỉ vì chúng, không hơn không kém. Mình đâu cần những thứ đó" Vân Anh bỗng gắt lên.

Chờ đã, cô ấy đang khóc sao.

Mình cảm thấy khó xử quá. Cái cảm giác nghẹn lại này là sao.

"Cái mình cần là bạn bè, là chia sẻ, là sự yêu thương thấu hiểu kìa. Những thứ đó, ta đâu thể mua được bằng tiền, đúng chứ? hức..hức.."

Lời nói của tôi đã làm cô ấy tổn thương.

"Đừng khóc, có mình ở đây sẵn sàng lắng nghe cậu nè. Vậy nên, đừng khóc nữa, nhé?"

"Hức… hức…"

Ổn rồi, có vẻ cậu ấy đã bình tĩnh lại.


_ _

"Cậu biết không, ba mình là một người sống hết mình về công việc"

Quả không hổ danh là chủ tịch của tập đoàn FAM danh tiếng có khác.

"Nhưng ông ấy đã thay đổi"

"!?"

"Ông ấy cặp kè với trợ lý của mình, bỏ lại người vợ và đứa con gái bé bỏng khi ấy mới chỉ vừa tròn 10 tuổi"

Ngoại tình sao, một kẻ tệ bạc.

"Vậy là cậu và mẹ của cậu…"

"Cho đến những giây phút cuối đời, bà ấy vẫn phải sống dưới sự dè bỉu từ phía nhà chồng và cái nhìn khinh miệt của mọi người xung quanh"

Thật nhảm nhí.

Rõ ràng là ông ấy đã từ bỏ mẹ con họ để đến với người khác. Vậy mà tại sao họ lại phải chịu đựng những chuyện đó, nực cười.

"Nhưng đó không phải lỗi của mẹ cậu!"

"Mình biết, nhưng miệng lưỡi thiên hạ mà, khó mà tránh được. Vậy nên, mình luôn tự nhắc nhở bản thân rằng phải cố gắng nhiều hơn nữa để có thể chứng minh rằng họ đã nhầm".

Nghe những lời tâm sự được giãi bày từ cô ấy, con tim tôi như quặn lại.

Nếu là tôi trong tình cảnh ấy chắc sẽ khó có thể vượt qua được. Vậy mà cô ấy phải chịu đựng chúng ngày qua ngày, thật đáng ngưỡng mộ.

“Cậu thực sự là một cô gái mạnh mẽ đấy”

"Hì, cảm ơn cậu~ Mình sẽ coi nó như một lời khen"

"Năm ngoái, khi mình vừa hoàn thành kì thi chuyển cấp thì ông ấy kêu mình dọn đồ qua một căn nhà của ông ấy. Vì nó cũng khá gần trường nên mình đã đồng ý"

"Cũng một phần là do bệnh tình của ông ấy, đúng chứ?”

Vân Anh đột nhiên ngừng lại.

Có vẻ cô ấy không muốn trả lời câu hỏi của tôi.

“X-xin lỗi , mình làm cậu khó xử r_”

“Mình không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Nhưng xét về góc độ nào đó, dù sao ông ấy cũng là ba mình”

Thì ra là vậy.

Dù cho người cha tệ bạc có đối xử với ra sao thì cô ấy vẫn làm tròn chữ “Hiếu”, quyết không phản bội lại đấng sinh thành của mình.

Một người con gái hiếu thảo.

"Mình không có bạn bè hay bất kỳ ai để chia sẻ hoặc giãi bày cả. Do đó, mình gửi gắm chúng vào âm nhạc, vào những phím đàn. Chí ít thì nó làm cho mình cảm thấy tốt hơn"

Thì ra, chúng ta không thể đánh giá một ai đó nếu chỉ nhìn thoáng qua họ. Chỉ khi đặt mình vào trong hoàn cảnh của họ, ta mới thấy được rằng, nó đắng cay và éo le đến nhường nào.

Vậy mà trước đó tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của Vân Anh hẳn phải rất hạnh phúc và tràn đầy niềm vui.

Nào ngờ tôi đã nhầm.

Cô ấy còn có nỗi khổ của riêng mình, thậm chí còn đau đớn gấp trăm lần so với tôi nữa.

"Cậu là người đầu tiên lắng nghe chúng, Chí Khôi. Thậm chí, cậu còn khen mình nữa”

Con tim tôi như thắt chặt lại.

“Mình vui lắm~”

“L-lần sau nếu có bất kì chuyện gì khiến cậu phiền lòng, cứ nói với mình. Mình sẵn sàng lắng nghe, dù biết là có thể nó không giúp ích được gì nhưng ít ra cũng đừng giấu nhẹm trong lòng. Thế thì… khó chịu lắm”

“Ừ-ừm… mình biết rồi”

Lời nói đột ngột của tôi khiến cô ấy đỏ mặt, và tôi cũng vậy.

Lúc này đây, cô ấy thật sự rất dễ thương.

Con tim tôi như đang muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nó đang loạn nhịp.

“Nguy rồi, ta phải nhanh lên. Còn 15 phút nữa là vào lớp rồi”.

“P-phải ha!? cậu có muốn dùng bữa trưa với mình không? Mình hôm nay có mang hơi nhiều cho nên…” Vân Anh ngượng ngùng mở cặp của cô ấy ra.

“Oa, đây là!?” tôi trầm trồ ngạc nhiên.

Một hộp cơm trưa nhìn cực kì hấp dẫn với những trứng cuộn, cá hồi và những miếng Tempura được xếp hài hòa.

Nhìn ngon mắt quá, tôi chỉ muốn ăn ngay một miếng thôi.

Cơ mà nó là bữa trưa của cô ấy. Không thể được, mình còn liêm sỉ.

Nhưng cô ấy đang nhìn mình, ánh mắt ấy là sao.

"Mình không có mang theo đũa dự phòng... nên… nên… đây… aaa… "

"!?"

Vân Anh gắp lấy một miếng trứng cuộn trong hộp và đút cho tôi.

Nếu là vậy, thì chắc ổn mà nhỉ.

"Mmmm…" tôi ăn miếng trứng cuộn mà cô ấy gắp cho mình.

"C-cậu thấy sao?"

Siêu phẩm.

Trứng được nêm nếm rất tinh tế, độ mềm vừa đủ. Chỉ cần cho vào miệng thôi ta đã cảm thấy chúng như đang tận chảy.

"Ngon quá, thực sự rất ngon đó" tôi rạng rỡ.

"Thật mừng quá, mình cứ nghĩ rằng cậu sẽ không thích chúng"Vân Anh nói với vẻ mặt hạnh phúc.

Mặt tôi đã đỏ giờ đây lại càng đỏ hơn. Cái cảm giác ngượng ngùng này…

"Đ-đó là…" Vân Anh nhìn vào thứ mà tôi đang cầm trên tay.

"Là bánh mì, bánh mì đó. Khi nãy Nhật Minh đã đưa cho mình .Cậu có muốn thử không? Nếu cậu muốn"

Có vẻ như cô ấy chưa từng thử qua chúng trước đây. Mà, cũng phải thôi, những món ăn dân dã này sao có thể làm cô ấy để tâm tới được.

"Mình muốn chứ"

"Của cậu đây" tôi đưa cho cô ấy ổ bánh mì vẫn còn đang nóng hổi của mình.

"Nó giòn và ngon quá, thật tuyệt"

"Ngon, phải không?" tôi mỉm cười.

Sau đó, hai chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không nói một lời nào. Thật khó để có thể miêu tả cảm giác của tôi lúc này.

Đó là tiếng chuông báo hiệu.

Tiết học tiếp theo chuẩn bị bắt đầu.

"Tiêu rồi!! Ta phải nhanh lên, tiết học buổi chiều sắp tới rồi đó"

"Ừ-ừ"