Chương 8
Chỉ thấy trong hộp thức ăn làm gì có đồ ngon, đều là cơm thừa canh cặn cả. Mấy cọng rau ốm yếu chẳng có màu sắc đặt ở trên, phía dưới là ít cám khô và màn thầu.
Túc Khê còn chưa kịp nảy sinh lòng thương hại với nhóc con trong game, chỉ thấy người qua đường A bốc một cọng rau, cho vào miệng nhai thử.
Hắn suýt nữa khó nuốt mà phun ra: “Khó ăn chết được!”
Thấy hắn như thế, người qua đường B cũng không muốn ăn vụng nữa, hậm hực nói: “Tưởng có thể mò chút đồ ngon từ chỗ thằng oắt này. Ai ngờ vào ngày cúng tế mà cơm nước của nó cũng thảm như vậy. Đúng là sống trong uất ức còn hơn chúng ta nữa.”
Người qua đường B nói: “Chúng ta xách đến phòng bếp đổ cho heo ăn là được. Ai bảo sáng nay thằng oắt đó thờ ơ với chúng ta, rõ ràng nó đang xem ta như hạ nhân. Cũng xem như cho nó một bài học.”
Người qua đường A vỗ tay đồng ý: “Được!”
Túc Khê trợn mắt, giận không kiềm được. Đã khó ăn đến thế rồi còn không để lại cho nhóc trong game của nàng, còn cố ý mang đi đổ?
Rốt cuộc là thù oán sâu cỡ nào chứ?
Hành động ngu dốt!
Nàng giận không kiềm được, vốn muốn sập mạnh cửa sài trước mặt hai người, nhưng động tác chậm một nhịp, còn chưa đóng lại, hai tên đó đã biến mất rồi.
Túc Khê khá nóng vội, muốn theo bảng điều khiển chuyển động mà đuổi theo.
Nhưng bảng điều khiển vẫn không nhúc nhích!
Hệ thống lập tức hiện lên: “Trước mắt chỉ mới mở khóa phòng chứa củi của Lục Hoán. Nếu muốn mở khóa phòng bếp, điểm số tích lũy phải 3 trở lên.]
Túc Khê vì giận nên không hề do dự: “Ba đồng đúng không, trừ trừ trừ!”
Hệ thống: “… Không. Điểm số không thể đổi bằng Nhân Dân Tệ mà phải tích lũy dựa vào làm nhiệm vụ.”
“Ví dụ như…” Hệ thống mở cửa hàng, chào hàng món “tu sửa nóc nhà” với Túc Khê: “Hôm qua lúc nhân vật chính sửa chữa nóc nhà, còn có một khe hở nhỏ chưa hoàn thiện. Nàng hoàn thành giúp hắn sẽ có được phần thưởng điểm cải thiện hoàn cảnh bên ngoài.”
“Ăn cướp à?” Túc Khê nhìn giá cả.
20 đồng vàng! Tương đương 2 tệ rồi, xêm xêm giá một thỏi kẹo cao su.
Túc Khê khá do dự.
Hệ thống: “…” Từng thấy người keo kiệt, nhưng chưa thấy ai lại kẹt xỉ đến mức này.
Nhưng hai người kia lại ngay trước mắt Túc Khê trộm đồ ăn của nhóc trong game, chuyện này không khác gì cướp bóc, trong lòng nàng giận dữ, cũng mặc kệ lời thề “quyết không nạp tiền” nữa.
Nàng nhắm mắt, dằn lòng nói: “Trừ trừ trừ.”
Hệ thống lập tức vui vẻ ra mặt, lấy đi 20 đồng vàng của Túc Khê, nhanh chóng sửa chữa xong nóc nhà.
“Hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa nóc nhà, chúc mừng đạt được phần thưởng đồng vàng +3, điểm cải thiện hoàn cảnh bên ngoài +2!”
Điểm tích lũy ở góc phải đạt 3.
Cạch!
Mở khóa phòng bếp.
Túc Khê không chờ nổi, đuổi đến phòng bếp.
Chỉ thấy hai tên trộm kia thong thả đi loanh quanh phòng bếp. Lúc này người trong phủ Ninh vương đều đi tiến hành cúng tế gì đó rồi, trong phòng bếp chẳng có ai, cũng không nghe tiếng gì bên ngoài, hai người họ không hề kiêng kị.
Người qua đường B lục thử có gì ăn không ở trong góc.
Mà người qua đường A đặt hộp thức ăn của nhóc con trong game trên thớt, mở nắp ra, sau đó xoay người đi lấy đồ ăn cho heo, định trộn lại với nhau.
Hắn vừa xoay người, Túc Khê cười lạnh lấy ngón tay quẹt trên màn hình, xốc nắp lên, đậy trên hộp thức ăn.
Người qua đường A nghe tiếng động, xoay người lại, thoáng sửng sốt.
Cái nắp này… không phải hắn mới mở ra sao?
Hắn lắc đầu, thấy khá kinh ngạc, lại đi đến mở ra, sau đó xoay người lấy đồ ăn cho heo.
Nhưng khi hắn lấy đồ ăn cho heo từ trên cao xuống, lảo đảo đi đến, lại thấy cái nắp đó đóng tiếp!
“Gặp quỷ ư?” Đồ ăn trong tay người qua đường A suýt chút nữa đập vào chân.
Hắn lại gần với vẻ khó lòng tưởng tượng, chìa tay ra nặng nề bật nắp lên.
Túc Khê nằm trên giường gác tréo chân, so đo đến cùng với hắn, lấy một đầu ngón tay đậy nắp thật mạnh!
Lạch cạch!
Người qua đường B ngạc nhiên: “Sao thế?”
Sắc mặt của người qua đường A tái mét.
Hắn nơm nớp lo sợ lại hất nắp đi.
Nhưng giây kế đến, ngay trước mắt cả hai, cái nắp xoay vòng trên không trung, suýt chút nữa đâm vào cổ họ, còn nhảy nhót rất có nhịp điệu, cuối cùng lạch cạch, đậy khít lên hộp thức ăn!
Hai người: ???
Mở ra, đậy lại.
Mở ra, đậy lại.
Hộp thức ăn như được một bàn tay vô hình trong không trung cầm lên, thả về vị trí ban đầu.
Hai người: …
Đồ ăn cho heo rơi xuống đất, hai người đen mặt lại, cụng đầu vào nhau, choáng váng.
Hai người bò dậy từ dưới đất, vội chạy ra khỏi phòng bếp, vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết: “Trời ơi! Có ma!”
Túc Khê nghe tiếng gào thê thảm của hai người, còn bị quản gia ở bên ngoài hét lên: “Phát điên gì thế?”
Trong lòng nàng mới thấy sảng khoái.
Hì hì hì, ai bảo các người trộm đồ của ta.