Chương 46
Chỗ này đối với Túc Khê mà nói là một nơi xa lạ, con đường gạch màu xám đen phủ đầy tuyết, nhưng so với nhà của cậu nhóc vẫn tốt hơn một chút, còn có người hầu quét tuyết sang một bên, tránh bị trượt chân, có thể thấy được, Ninh Vương đối xử với Tứ di nương của hắn tốt hơn hắn rất nhiều.
Tên nhóc thấy vẫn thừa thuốc phong hàn, lo lắng con gái của Tứ di nương ngày đó bị cảm phong hàn, nên đến đưa thuốc.
Nhưng Tứ di nương vẫn luôn luôn giữ mình, không đối xử tốt hơn với cậu nhóc.
Trong lòng Túc Khê bỗng có chút căm giận, nhưng vẫn biết đây là giả thiết trong game, nhanh chóng đè nén sự bất bình trong lòng.
Nàng thay đổi giao diện màn hình vào trong nhà của Tứ di nương, men theo hành lang đi về phía trước, rất nhanh, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ màu trắng mang áo dài cũ.
Chính là cậu nhóc, hắn đứng ở hàng lang đó, có vẻ như đã đưa xong thuốc, định quay trở về.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại nhẹ nhàng dừng bước chân tại phía cuối hành lang.
Đang nhìn cái gì sao?
Túc Khê thay đổi góc nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy dưới mái hiên có một bà già, đang bưng một đĩa bánh quế hoa cao đưa cho một nha hoàn nhỏ tuổi khoảng mười một, mười hai tuổi ăn.
Bà già đó khuôn mặt tràn đầy yêu thương sờ đầu nha hoàn nhỏ, khẽ nói: “Ăn từ từ thôi, hôm nay sinh nhật ngươi, không vội.”
Trên giao diện màn hình chậm rãi hiện lên tên của hai người.
Ma ma A, nha hoàn AA.
Túc Khê:..
Trò chơi này lấy tên cho mấy nhân vật phụ có thể đừng qua loa như vậy được không, phát điên mất!
Nhưng Túc Khê hiểu rằng, ma ma này và tiểu nha hoàn đó chắc là mẹ con, ma ma đó đang làm nhiệm vụ bên cạnh Ninh Vương phu nhân, lần trước còn thấy ở bên hồ.
Mà tiểu nha hoàn này lại được đưa đến bên cạnh Tứ di nương, có lẽ là do Ninh Vương phu nhân phái tới giám sát Tứ di nương.
Nhưng bất luận giữa phu nhân và Tứ di nương lục đục như thế nào, ngày sinh nhật của tiểu nha hoàn, vẫn có mẹ nàng nhớ đến, bất chấp nguy hiểm chạy qua đây truyền một hơi ấm.
Túc Khê nhìn lại cậu nhóc ở cuối hành lang, chỉ thấy một bóng người mang áo dài cũ màu trắng, không biết lúc nào đã bỏ đi rồi.
Túc Khê:???
Túc Khê bỗng nhiên hỏi: “Sinh nhật nhân vật chính là ngày nào?”
Hệ thống chuyển đến phần bối cảnh mở đầu cho nàng xem------
Thật bất ngờ chính là ngày hôm nay!
Óc heo này của nàng lúc xem bối cảnh họa hình căn bản là không ghi nhớ!
Lời văn giới thiệu bối cảnh cho biết:
Ngày sinh của thứ tử Lục Hoán và đương kim thái tử là cũng một ngày, cùng giờ nhưng lại xung khắc lẫn nhau, thời khắc hắn được sinh ra, trong cung Ninh Vương làm Hoàng đế bực mình, suýt chút nữa thì bị cách chức, từ đó về sau, Ninh Vương nhận định Lục Hoán ngăn cản con đường làm quan của hắn, đối với hắn lạnh nhạt lạ thường, an táng qua loa cho người mẹ khó sinh của hắn, và không cho phép người trong Phủ Ninh Vương nhắc đến sinh nhật của Lục Hoán.
Thảo nào Túc Khê vừa phát hiện ra một việc đáng chúc mừng bên ngoài tường nhà, treo đèn kết hoa, thậm chí mơ hồ truyền đến âm thanh tấu nhạc, hóa ra là sinh nhật của đương kim Đông Cung Thái Tử, toàn bộ Kinh Thành chúc mừng. Trong cung đang đãi một yến tiệc lớn, trên phố xá cũng rất náo nhiệt.
Cùng ngày sinh, cậu nhóc lại đang cô đơn một mình ở Sài Viện, dấu chân hắn một mình di chuyển đã bị gió tuyết xóa mờ.
.............
Trong lòng của Túc Khê, cảm giác khó chịu đang dâng cao, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nàng nhanh chóng đưa màn hình quay về Sài Viện!
Nàng hỏi hệ thống: “Cậu nhóc còn bao lâu mới trở về?!”
Hệ thống tính toán: “Đã đi đến bên hồ rồi, vẫn còn ba phút đi bộ.”
Đủ rồi!
Túc Khê nhanh chóng mở cửa hàng ra, nhanh chóng chọn lựa.
Trong chợ quà sinh nhật rất nhiều, toàn là quà của thế giới cổ đại, đèn lồng hình chú thỏ, đường nhân, tranh chữ gì gì đó, nhưng Túc Khê không chọn ngay.
Nàng tìm nữa ngày, tìm ra một gian bán mì trường thọ.
Sau đó cẩn thận chọn ra một bát mì trường thọ ngon nhất.
Nàng động tác nhanh chóng đặt bát mì đó lên bếp lò trong phòng bếp, mì vừa đặt lên trên bếp lò, sương mù màu trắng bốc lên, được ánh lửa mờ ảo của bếp lò chiếu rọi, có vẻ rất ngon.
Túc Khê còn cho thêm một quả trứng lòng đào vào bát mì.