Chương 42: Chương 42

Nghĩ đến đây, một chậu nước lạnh châm chọc lập tức đổ xuống đỉnh đầu.

Lục Hoán mím môi, cố gắng ngăn cản mình nghĩ ngợi lung tung, trước tiên bóp chết tất cả chờ mong và khát vọng.

Ánh mắt hắn trở nên tỉnh táo lại.

Bất kể như thế nào, trước tiên lấy bất biến ứng vạn biến.

….

Một ngày này, hắn cho tất cả gà ăn hết, lấy trứng gà đi, rồi bắt đầu gieo trồng cây nông nghiệp mùa đông vừa mua.

Lúc trước không hề động tới quần áo và những đồ vật người ấy đưa tới, là bởi vì nghi ngờ bụng dạ người ấy khó lường, nhưng trải qua đêm qua thập tử nhất sinh, tuy Lục Hoán vẫn không biết mục đích của đối phương, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng đã gỡ bỏ một ít phòng bị, tạm thời tin rằng đối phương cũng không có ý xấu.

Vì thế hắn phân chia gióng cây nông nghiệp mà đối phương đặt ở chân tường.

Chia khoai tây và cà rốt có sẵn thành hai mươi ba túi, tất cả đều mang vào phòng bếp.

Giữ nguyên hạt giống của hắn ở lại chỗ cũ, trồng vào cùng ngày mà nó có thể trồng, tạm thời không thể gieo trồng, nên hắn thu dọn một gian phòng ở Sài Viện cách vách coi như kho chứa, dùng một ít biện pháp đơn giản để cất giữ.

Làm xong những việc này, hắn mới đi tới phòng bếp.

Lục Hoán có thể làm tất cả những việc đun nước chẻ củi, đương nhiên cũng biết nấu ăn, nếu không tại phủ Ninh Vương to như vậy, chỉ sợ không thể sinh sống trong những năm gần đây.

Hắn nhóm bếp, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài sạch sẽ, cắt nhỏ cà rốt và khoai tây, trộn với bột mì, sau đó mở nồi ra. Màu trắng nóng hôi hổi, ánh lửa mờ nhạt bên trong, rất nhanh đã có một chiếc bánh bột.

Ngón trỏ của hắn cử động mạnh, đôi mắt cũng đôi mắt cũng không kìm được sáng ngời vài phần.

Lục Hoán trong lòng đau nhói, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại, nhìn về phía chiếc bánh đã làm xong, tâm trạng trên mặt rối bời.

Một lát sau, hắn cau mày phá hủy chiếc bánh đã làm xong, ném vào trong bếp, rồi đem cái đĩa nhỏ đựng bánh đi rửa sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì.

…..

Tối qua Túc Khê chơi game đến tối muộn, ngày hôm sau mặt trời lên cao mới thức dậy, nhưng nàng có chút lệch múi giờ so với trong game, vì vậy lúc nàng đăng nhập, trong game đã hai ngày một đêm trôi qua rồi.

Túc Khê vào game, lại là buổi tối, phản ứng đầu tiên của nàng là chuyển giao diện màn hình vào bên trong phòng, nhìn cậu nhóc buổi tối hôm trước còn đang sốt như thế nào rồi. Chỉ thấy thanh thể lực ở góc trên bên trái đã hồi phục 80%, chứng tỏ, bệnh phong hàn của hắn cơ bản đã tốt lên rồi, hơn nữa sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, đã có thể hồi phục nhảy nhót tưng bừng rồi.

Bản thân tối hôm qua luống cuống tay chân cũng không phải là không có tác dụng. Túc Khê mỉm cười, rất có cảm giác của thành công, đến xem trên gường của cậu nhóc.

Trong game đã là giờ Tý, bên ngoài mặt trăng treo cao, không gian yên tĩnh, vốn tưởng rằng cậu nhóc trong game đã ngủ say, nhưng không ngờ, lại chỉ thấy hắn lăn qua lăn lại trên gường, mở to mắt, có vẻ tâm trạng lo lắng, ngủ không được.

Cái chân ngắn cong lên, làm chiếc chăn ụ thành một ngọn núi nhỏ.

Ánh mắt nhíu lại, mặt bánh bao cũng nhăn lại, khiến người ta rất muốn nựng một cái.

...Sao vậy?

Là vì lo lắng chuyện trồng cây nông nghiệp và gà mái đẻ trứng sao?

Nếu như hắn đã tỉnh rồi, Túc Khê cũng không dám làm loạn trong phòng nữa, sợ không cẩn thận chọc đến hắn, làm hắn tưởng có ma lại sợ chết khiếp.

Vì vậy, Túc Khê chuyển giao diện ra bên ngoài căn nhà, đi xung quanh Sài Viện xem xét một vòng, kinh ngạc không thôi.

Tên nhóc này cũng khá chịu khó!

Tuy còn bệnh, nhưng hôm qua vẫn làm việc!

Bên ngoài Sài Viện đã trồng đầy mầm rau hẹ và hạt giống bí xanh thành hàng thẳng tắp, còn có các cây nông nghiệp khác nữa, sắp xếp chỉnh tề, ngay ngắn có thứ tự.

Túc Khê còn tưởng rằng chơi loại game này, tất cả các loại giống cây trồng đều phải dựa vào bản thân người chơi game, lại không ngờ rằng, tên nhóc này tiến bộ như thế, bản thân mình cũng không giúp được gì nhiều!