Chương 39
Thế nhưng trải qua một lần giày vò như vậy, dường như chén thuốc bắt đầu có tác dụng, thanh sinh mệnh ở góc trên bên trái suýt nữa hạ xuống còn 8% lại đã dần dần có dấu hiệu tăng lên…
Túc Khê lại thay mảnh vải một lần, tiếp tục dán lên trán và lòng bàn tay của tên nhóc.
Giao diện hiện lên: “Chúc mừng nhân vật chính của ngươi đã khôi phục trạng thái an toàn!”
Túc Khê nhìn thấy tốc độ tăng của thanh sinh mệnh cuối cùng quay về 35%, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Không thể không nói, chơi trò chơi này thật sự mệt chết, nhưng nhìn hơi thở tên nhóc nho nhỏ trên giường cuối cùng cũng đã đều đặn hơn một chút, hai hàng lông mày cuối cùng cũng giãn ra, xem ra đã không còn khó chịu như khi nãy nữa rồi, sắc mặt cũng đỡ hơn, mang đến cho Túc Khê cảm giác thành tựu và thỏa mãn rất lớn---
Bất cứ ai tự tay nuôi lớn một sinh vật nhỏ đáng yêu, làm bạn từ sáng đến tối, nhìn thấy hắn lớn dần, cũng sẽ sinh ra một ít tình cảm, nàng cũng có tình cảm như vậy với tên nhóc trong trò chơi.
Cho dù cậu nhóc không phải người thật, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn sống tốt, hy vọng hắn mạnh khỏe và không bị gặp tai họa gì, hy vọng hắn không bị người khác ức hiếp.
Túc Khê lại mua thêm mấy gói thuốc từ trong cửa hàng, đặt bên cạnh đầu giường, chờ đến lúc tên nhóc tỉnh lại, có thể tự sắc thuốc uống.
Mà đúng lú này, bỗng nhiên Túc Khê liếc thấy cánh tay dưới tay áo dài của tên nhóc…
Ngày đầu tiên nàng mở trò chơi ra, đã phát hiện dường như trên cánh tay của hắn có dấu vết bị thương, nhưng lúc ấy không có cách nào đến gần hơn, không nhìn rõ được.
Lúc này nàng phóng to góc nhìn, thật cẩn thận nhấc chăn lên, lôi cánh tay của tên nhóc ra.
Vén tay áo hắn lên, mới phát hiện…. vậy mà trên cánh tay hắn có vô số vết thương!
Đã là vết thương cũ, chỉ để lại vết tích nhợt nhạt trên làn da trắng nõn, thế nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được lúc ấy da tróc thịt bong, tình cảnh đau đến mức như bị sát muối!
Túc Khê hít một hơi khí lạnh, do dự không biết có nên nhìn lại cơ thể tên nhóc hay không ---
Dù sao quần áo hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, cũng phải thay một bộ.
Suy tư một lát, nàng vẫn nhanh chân nhanh tay xốc chăn lên, thật cẩn thận cởi bỏ nút thắt trên quần áo tên nhóc.
Cùng động tác của nàng, nhân vật trong game khó chịu nhíu mày, tóc dài như thác nước rơi trên bả vai.
Mà quả nhiên không khác nàng dự đoán, trên lưng tên nhóc đều là vết roi!
Lộn xộn ngang dọc, nhìn thấy mà đau lòng.
Tại sao lại có thể như vậy…. trong lòng Túc Khê hơi phẫn nộ, đáy lòng còn có chút chua xót.
Biết rõ đây là trò chơi, biết rõ đây là thiết lập một thứ tử bị khinh thường ức hiếp quanh năm, nhưng nàng vẫn không thể ngừng lại, ngực tê rần.
Trước lạ sau quen, lần này nàng không còn tay chân vụng về, đỡ cậu nhóc dậy, sau đó mua một ít kem trị sẹo trong cửa hàng, bôi lên từng vết roi trên người hắn.
Cũng may những vết thương này đều là do hắn để lại từ khi còn nhỏ, mấy năm nay lớn lên cùng hắn, hẳn là những người trong phủ Ninh Vương ức hiếp hắn.
Sau khi bôi thuốc xong, Túc Khê thay cho hắn một chiếc áo ngoài, về phần quần, cảm thấy rất phiền phức, cho nên mới không thay.
Hơn nữa dù sao nàng cũng cảm thấy phản ứng của nhân vật trong trò chơi này quá chân thật, nếu mình cởi quần hắn, còn không biết hắn sẽ có phản ứng lớn thế nào nữa. Mà áo ngoài không thể không đổi, bởi vì nó đã ướt đẫm, không thay một cái sạch sẽ nhỡ làm hắn bệnh nặng thêm cũng không tốt.
Làm xong những việc này, Túc Khê mới thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi mắt, mệt mỏi đến làm điện thoại rơi cả xuống mặt, ngủ thiếp đi.
….
Mà một đêm này đối với Lục Hoán, lại dài đằng đẵng, cả người hắn vô cùng nặng nề mệt mỏi, cả người như bị ngâm trong nước nóng bỏng, trôi nổi lênh đênh, đến tận sau khi trán và lòng bàn tay dường như bị dán vật gì lạnh lẽo vào, mới đỡ đau một chút.
Hắn ra sức muốn tỉnh lại, nhưng bởi vì bị cảm lạnh quá nặng, mí mắt vẫn vật lộn không mở được ra.
Vì thế đến tận ngày hôm sau, gà trống gáy trong sân, đột nhiên hắn mới bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Sau khi mở mắt ra, Lục Hoán vẫn cảm thấy cả người nặng nề.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm màn che một lát, vô thức muốn đưa tay sờ xem trán còn nóng hay không.
Nhưng ngay sau đó, hắn nâng tay, mới phát hiện, chăn trên người cực kì nặng nề, giống như bị cái gì đè lên…
Mà theo động tác của hắn, ghế dựa đang đè nặng trên chăn rơi xuống mặt đất, vang lên một âm thanh “bịch”.
Lục Hoán hơi ngẩng đầu, trong lòng nhảy dựng thật mạnh, sắc mặt trở nên lo sợ ----
Quần áo hắn mặc đã bị thay!