Chẳng biết tại sao mà gần đây Túc Khê cực kỳ xui xẻo.
Đi đường thì suýt bị xe tông, uống nước đun sôi để nguội cũng có thể bị sặc.
Thế thì cũng thôi đi.
Ba ngày trước ở trong đại hội thể thao, nàng tham gia cuộc thi chạy cự ly dài, khó khăn lắm mới chuẩn bị lao về đích, nghênh đón thời khắc vinh quang đạt lấy hạng nhất, cơ mà kỳ lạ một cách khó hiểu, nàng vấp phải một hòn đá nhỏ rồi nhắn chổng vó trước ánh mắt của tất cả bạn học toàn trường đang có mặt ở trên khán đài.
Không chỉ thế, lúc đứng lên, nàng còn cảm nhận được cơn đau thấu xương từ mắt cá chân. Khắp người nàng đổ mồ hôi lạnh, thế là đành đểb bạn cùng lớp đỡ đi khập khễnh đến phòng y tế, thế mới biết được mắt cá chân phải của nàng bị gãy rồi.
Bị thương ở xương thì nghỉ ngơi một trăm ngày, Túc Khê không thể không nằm bệnh viện.
Bây giờ nàng đang học lớp mười một, tuy Túc Khê có thân với hai người bạn ở trong lớp, nhưng các nàng cũng không thể bỏ việc học hành để thường xuyên đến thăm Túc Khê được.
Mà cha mẹ Túc Khê càng khỏi cần phải nói, vì công việc trong nhà máy cuối năm mà bận rộn bù cả đầu, tự lo còn bản thân không xong, chỉ có thể để Túc Khê ở bệnh viện một mình, sau khi tan làm họ mới đến thăm nàng.
Túc Khê nằm một mình trên giường bệnh, lướt hết các app mạng xã hội một lượt, lấy bút dạ tô đen xì xì hết lớp băng thạch cao, nhàm chán đến mức thở ngắn than dài.
Nàng mở app store, tính tải hai trò chơi gì đó để giải trí, nhìn quét qua một lượt, đột nhiên nàng bị một trò chơi kiểu cũ với tên “Con đường Đế Vương: Hoàng Tử yếu ớt sủng ái ngươi” hấp dẫn sự chú ý.
Đậu mè! Tên trò chơi gì nghe xấu hổ quá vậy, nhìn cái là biết là kiểu trò chơi làm siêu cẩu thả.
Nhưng điều hấp dẫn Túc Khê là giới thiệu trò chơi:
“Muốn thay đổi vận mệnh không? Muốn có được cá chép không? Muốn trở thành người may mắn nhất trên đời không? Vậy mau tới chơi trò chơi này đi! Trải nghiệm độc đáo có một không hai giúp ngươi biết được “ân sủng của hoàng tử” là gì! Kinh nghiệm đặc biệt được gửi tặng để bạn trở thành người có nhiều cá chép nhất!”
Ánh mắt Túc Khê lập tức phát sáng.
Không phải do nàng mê tín, chỉ là từ nhỏ đến giờ nàng cũng hơi xui xẻo thật.
Mặc dù nàng từ nhỏ cơm áo no đủ, thành tích ưu tú, sinh hoạt cả nhà yên ổn, nhưng tai họa dù lớn hay nhỏ cứ ập đến không ngừng.
Lớn thì gãyxương, nhỏ thì gọt bút chì cũng đứt tay, cứ mấy ngày lại bị một lần, thật sự khiến Túc Khê hoài nghi nhân sinh.
Mà gần đây nhất là, nàng còn phải vào bệnh viện.
Túc Khê không nhịn được mà nhấp tải trò chơi, dù sao cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm.
Game được tải xuống nhanh chóng, dung lượng chiếm trong bộ nhớ cũng không lớn, chỉ mấy MB, nhưng khi tải xuống hoàn tất lại khiến Túc Khê sửng sốt.
Game có mấy MB lại có đồ họa xịn sò như vậy sao? Mái hiên này… có thể đếm được mấy miếng ngói luôn, nhìn cứ như thật. Rốt cuộc đã có bao nhiêu họa sĩ phải mệt chết rồi đây nhỉ?
Hình ảnh đầu tiên ngoài khung điều khiển game là mái hiên của một căn nhà, bên trên có tuyết đọng, nhìn là biết một mùa đông giá rét vô cùng. Trên mái hiên còn bị thủng một lỗ, gió lạnh lùa vào từng cơn.
Túc Khê chuyển tầm nhìn vào trong phòng, giờ nàng mới phát hiện thật, ra căn nhà này rất cũ nát, hơn nữa chỉ lớn chừng bàn tay. Bên trong chỉ có một ván giường gỗ, trên đó trải ít rơm rạ cùng một tấm chăn mỏng manh. Vừa nhìn đã khiến người ta lạnh đến rùng mình.
Mà ngoài cái này ra, cũng chỉ có một cái tủ bát đang đóng, không biết để cái gì bên trong đó.
Cả căn nhà lại không có bàn ghế. Trời lạnh thế này, cửa sài khép hờ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Túc Khê đeo tai nghe lên, thầm nghĩ, tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ bị bão tuyết trắng muốt như lông ngỗng kia thổi cũng chân thật quá đi!
Nàng không biết game này phải bắt đầu từ đâu, nàng ấn thử khung điều khiển bên trái lẫn bên phải, cố gắng tìm thử phím làm nhiệm vụ.
Ngay lúc này, cửa sài bị đẩy ra, một người nho nhỏ mặc áo quần thô sơ mỏng manh gánh mấy bó củi đốt với thân mình ướt sũng trở về.
Mặc dù nét vẽ sơ sài, nhưng có thể nhìn ra được dường như hắn rất mệt mỏi.
Khi hắn đặt củi đốt xuống, vén tay áo lên lộ cẳng tay ốm yếu, có mấy đường không biết là vệt roi hay thứ gì khác.
Túc Khê không nhìn rõ lắm, muốn phóng to màn hình, nhưng khung điều khiển game lập tức xuất hiện.
“Nếu muốn nhìn rõ gương mặt của hoàng tử, cần phải bỏ ra 20 đồng vàng. Tài khoản trước mắt của bạn chỉ có 10 đồng vàng, mời nạp tiền rồi sử dụng.”
Túc Khê lập tức: “…”
Gian thương! Mặt của nhân vật chính trong game cũng không cho người ta nhìn, mà còn phải nạp tiền?!
Chẳng phải là một nhân vật hoạt hình thôi sao, có thể đẹp đẽ choáng ngợp cỡ nào chứ?
Nàng không thèm!
Chỉ thấy sau khi hắn đặt củi đốt xuống, lại lập tức lê lết dáng người mệt mỏi ra khỏi nhà đi đốn củi.