Trên gác xép, tạm thời chưa có nguy hiểm.
Nếu kẻ địch tìm lên đây, trước tiên sẽ đập cửa, lúc đó họ vẫn còn cơ hội di chuyển qua cửa sổ.
Chỉ thấy Cao Tân vừa quan sát trận chiến, vừa nhanh chóng lặp lại những gì đã nói với tên Găng Tay Bạc.
Mọi người sau khi biết được thì cảm khái vô cùng.
“Bây giờ tôi không chắc mình có phải là mèo hay không, cũng không biết ban tổ chức có công nhận không, nhưng dù sao đi nữa, vòng cổ mèo đang trên cổ tôi, thằng râu quai nón nhất định sẽ lôi tất cả Chuột ra, chỉ để tìm tôi với cái vòng cổ này.”
“Thậm chí có thể mặc kệ những Chuột khác chạy trốn, chỉ cần không phải là tôi thì có thể tạm thời bỏ qua. Vì tên đó chắc chắn đã nhìn thấy tên Găng Tay Bạc trao vòng cổ cho tôi.”
“Vì vậy, ở cùng với tôi sẽ rất nguy hiểm.”
Mỹ Mỹ gật đầu, cô ngay lập tức hiểu ra.
Sau đó, cô nói: “Lúc đó anh đang nguy cấp, mà lại có thể nghĩ ra nhiều như vậy sao? Chẳng lẽ đây là nước cờ mà anh đã chuẩn bị từ trước!”
“Lúc gã đầu trọc cướp vòng cổ chó, anh chẳng bận tâm, lúc đó anh đã nghĩ đến việc dùng vòng cổ Chuột rồi.”
“Và khi đó anh không cho tôi theo anh, là vì biết rằng đi theo anh sẽ rất nguy hiểm... Thì ra anh là người tốt.”
Nói đến cuối, Mỹ Mỹ bật cười.
Cao Tân liếc cô ta một cái: “Người tốt thì đáng bị oan uổng, bị rơi vào cái nơi quỷ quái này à?”
Mỹ Mỹ ngạc nhiên: “Anh bị oan sao?”
Cao Tân gật đầu: “Tôi thực sự là một người tốt, ít nhất tôi chưa từng làm điều gì xấu, nhưng bây giờ tôi càng muốn sống sót.”
“Nếu không phải vì cô tìm thấy chìa khóa gác xép, tôi sẽ không để cô đi theo tôi, cô đi theo chúng tôi, ngược lại sẽ rất dễ khiến mọi người cùng chết.”
Mỹ Mỹ hiểu, nếu không phải vì cái gác xép này có độ an toàn rất cao, có không gian đủ lớn cho nhiều người nấp và có thể chuyển đi bất cứ lúc nào, thì ba người ở cùng nhau sẽ không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng.
“Tên đó đúng là một kẻ điên, đưa vòng cổ mèo cho anh, rồi tự mình đối mặt với ba người...”
Ba người đứng trên gác xép thưởng thức trận chiến của tên Găng Tay Bạc.
Kế hoạch có chút lệch hướng, có lẽ là do hai người kia quá căm ghét thay niên đeo găng tay bạc, hoặc họ muốn hợp sức nhanh chóng giết chết hắn, trước tiên diệt một mối họa, rồi mới đi tìm tên râu quai nón.
Tóm lại, thanh niên đeo găng tay bạc không có cơ hội đấu tay đôi, đang phải đối mặt với sự vây đánh của hai anh em.
Hắn ta thực sự rất mạnh, một mình đấu với hai người, còn có thể lấy mạng đổi mạng, lấy máu đổi máu, đánh cho hai người kia cũng trọng thương.
Cao Tân trầm giọng nói: “Mèo cơ bản chỉ có hai cách chơi, một là chấp nhận tiền bảo kê của Chuột, sau đó kéo dài thời gian trong vòng vây của ba con chó đến khi trò chơi kết thúc, lấy 2100 điểm.”
“Cách còn lại là tôi đã dạy cho hắn, từ bỏ thân phận mèo trước, cho đến khi đánh bại hết các đối thủ mạnh, cuối cùng mới biến lại thành mèo, giết hết tất cả mọi người.”
Mỹ Mỹ thở phào nhẹ nhõm: “May mắn là hắn điên cuồng như vậy, thực sự muốn thắng hết mọi thứ, đồng ý với cách anh nói, chọn giết hết ba người đó.”
Cao Tân nói: “Hắn chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai, vì hắn đã từ chối cách thứ nhất rồi.”
“Thậm chí hắn còn nói: 'Dù sao cũng cùng lợi ích, tại sao không chọn giết người?'”
“Nếu hắn không điên cuồng, không tàn bạo, không kéo hết thù hận về phía mình, thì đã chấp nhận phương án đầu tiên của chúng ta từ lâu rồi, vậy nên hắn nhất định sẽ chọn kết thúc giết hết mọi người.”
Hai người chợt nhận ra, đúng vậy, nếu đối phương không phải là người chấp nhận phương án thứ hai, thì hắn đã chấp nhận phương án đầu tiên từ lâu rồi…
“Anh còn nói anh không tính toán trước sao? Lúc trước khi hắn phá vỡ thỏa thuận, anh đã biết tên này tham lam đến đáng sợ, chắc chắn sẽ chọn cách chơi để thắng hết phần thưởng, và đó chính là nước cờ dự phòng của anh.” Mỹ Mỹ cười nói.
Cao Tân lắc đầu: “Nghĩ trước rồi thì có ích gì? Tôi không muốn đối mặt với tình huống này, chỉ hy vọng mèo có thể chấp nhận cách thứ nhất...”
“Tôi đã nói rồi, chúng ta chỉ là những người bình thường, trên đời này vốn có quá nhiều chuyện, dù có liều mạng đến cuối cùng, cũng vẫn thất bại. Chỉ cần một suy nghĩ, một lời nói của người ta, cũng có thể hủy hoại mọi nỗ lực của mình…”
“Thực ra lúc đó hắn dù đã chấp nhận phương án này, nhưng vẫn có ý định giết tôi, tôi suýt chút nữa đã chết.”
Mỹ Mỹ tò mò hỏi: “Hắn đã chấp nhận rồi, tại sao vẫn muốn giết anh?”
Cao Tân bất đắc dĩ nói: “Hắn chấp nhận phương án này, không có nghĩa là chấp nhận con người tôi, càng không có nghĩa là chấp nhận những chi tiết tôi nói.”
“Hắn ghét kẻ yếu, càng ghét phải nghe theo kế hoạch của một kẻ yếu.”
“Vì vậy hắn hoàn toàn có thể giết tôi, sau đó tìm một Chuột khác, đưa vòng cổ mèo cho Chuột đó, và còn giúp Chuột đó ẩn náu, kế hoạch này cũng có thể thực hiện… Thậm chí Chuột đó còn sẽ cảm kích.”
Hai người giật mình, đúng vậy, trong kế hoạch này, "Cao Tân" không có vai trò quan trọng lắm.
Tên Găng Tay Bạc giết người tạo ra kế hoạch này, rồi áp dụng kế hoạch này lên một Chuột khác thì kế hoạch vẫn có tác dụng thôi. Trừ khi lúc đó tình thế quá gấp, hắn không còn thời gian đi tìm chuột khác.
Đó chính là động cơ giết người vô lý: “Ồ, mày rất thông minh, nói rất hay, nhưng tao vẫn sẽ giết mày, vì tao có sức mạnh để giết mày.”
Không cần phải có nguyên nhân phức tạp để sinh ra ác ý khốn nạn này.
“Vậy làm sao anh thuyết phục được hắn?” Mỹ Mỹ tò mò.
Cao Tân ánh mắt sắc lạnh: “Tôi chỉ hỏi đểu hắn, mày sợ à, mày sợ không đánh lại tao à…”
Mỹ Mỹ gật đầu: “Thì ra là vậy, hắn điên như vậy, làm sao chịu nổi kế khích tướng của anh.”
“Khích tướng?” Cao Tân không hiểu, thậm chí anh còn không biết từ đó nghĩa là gì.
Mỹ Mỹ nhếch mép, sau đó cười nói: “Hóa ra anh không hiểu à.”
“Đó là việc dùng lời nói để kích động đối phương, làm tổn thương lòng tự tôn của họ, khiến cảm xúc của họ áp đảo lý trí, khiến họ đưa ra lựa chọn mà anh mong muốn.”
Cao Tân tỏ vẻ đã học được điều này, nói: “Thì ra đây gọi là ‘khích tướng’, thực ra lúc đó tôi phần nhiều là quá tức giận, nên mới chửi đểu hắn, không ngờ hắn lại trúng chiêu này.”
Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Á... á... á!”
Ở tầng hai, dường như có Chuột đã bị tên râu quai nón phát hiện.
“Lại chết một người nữa.” Tô Lặc lẩm bẩm.
Mỹ Mỹ lắc đầu: “Không phải chết đâu, cậu nghe đi, tiếng kêu rất dai dẳng, chắc là bị đánh gãy tay chân rồi...”
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như dự đoán của Cao Tân, tên râu quai nón không phải là mèo... chó bắt chuột thì không giết ngay đâu.
Một lúc sau, ít nhất khoảng mười phút, tầng ba lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Rõ ràng là tên râu quai nón tìm Chuột chậm hơn nhiều, không biết là do năng lực kém, hay những Chuột dễ tìm đều đã bị tên Găng Tay Bạc bắt hết, chỉ còn lại những người trốn kỹ.
Tên râu quai nón lại tìm thấy một Chuột khác và tiếng kêu thảm thiết của hai Chuột hòa vào nhau, tạo thành một bản song ca.
Mọi người lắng nghe kỹ, cảm giác tiếng kêu càng lúc càng gần.
Họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh hai người chơi vai Chuột bị đánh gãy tay chân, bị tên râu quai nón lôi đi.
Bị lôi vào phòng khác, rồi lại tìm Chuột tiếp theo, cứ thế lặp đi lặp lại.
“Ui, rơi vào tay chó, có vẻ còn thảm hơn.” Tô Lặc xuýt xoa.
Mỹ Mỹ thì thầm: “Nghe tiếng có thể phân biệt được vị trí của tên râu quai nón, hắn đang tiến gần cầu thang rồi.”
Ba người đều tụ lại trước cửa sổ, chuẩn bị chạy trốn.
Chỉ cần lên cầu thang, tầng bốn chỉ có một phòng lớn là gác xép. Tên râu quai nón thấy cửa khóa, sẽ biết có người trốn trong đó.
“Ủa? Sao hắn lại đi xuống?”
Mỹ Mỹ mắt sáng lên, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng xa, tên râu quai nón đến cầu thang rồi lại đi xuống, và đi rất nhanh.
Tô Lặc vui mừng: “Chắc là hắn nghe thấy động tĩnh gì đó dưới lầu rồi?”
“Hoặc là hắn cảm thấy kéo theo hai cục nợ sẽ dễ bị lộ vị trí, nên muốn quăng hết Chuột bắt được vào sảnh tầng một.”
Quả nhiên, âm thanh kéo dài xuống đến tận tầng một, sau đó dừng lại ở đó.
Có vẻ như những Chuột bị bắt đều bị đánh gãy tay chân rồi quăng vào sảnh, và họ không thể dựa vào tiếng kêu để định vị tên râu quai nón nữa.
Tô Lặc lo lắng: “Hắn có nhảy qua cửa sổ vào không nhỉ?”
“Bên tên Găng Tay Bạc vẫn đang đánh, khiến tên râu quai nón giờ đây được tự do, chúng ta phải làm sao?”
Mỹ Mỹ chỉ vào vòng cổ mèo trên cổ Cao Tân: “Cao Tân, hay là chúng ta tháo cái này ra giúp anh.”
“Nếu tên râu quai nón lên đây, chúng ta sẽ quăng cái này vào sân, để họ tranh nhau.”
“Tôi không tin là không có kẻ nào chết trong trận tranh đoạt.”
Cao Tân trầm ngâm: “Làm vậy thì khả năng lớn nhất là sẽ vô tình đưa cho tên râu quai nón thôi.”
“Giờ hai anh em kia đang đấu ác liệt với tên Găng Tay Bạc, nếu vòng cổ mèo xuất hiện, rất có thể cả ba người sẽ chẳng ai lấy được vì phải kiềm chế lẫn nhau.”
“Cuối cùng, tên râu quai nón có cơ hội dưỡng sức nên dễ dàng trở thành mèo, lúc đó hắn sẽ thấy Chuột nào là giết Chuột đó, mấy người vừa bị bắt lúc nãy cũng sẽ chết.”
“Còn chưa hiểu sao? Vòng cổ mèo trong tay tôi có tác dụng lớn nhất là khiến chó bắt Chuột không giết người, các người dù có bị bắt, cũng chỉ bị đánh gãy tay chân thôi.”
“Và chỉ cần tôi không bị bắt, các người sẽ không chết.”