Lúc này, trong cục dân chính, điện thoại di động của luật sư Tịch nhận được một tin nhắn của Hạ Nghiên Nghiên.
Nhất thời, luật sư Tịch bật cười.
"Dạ tiểu thư, nghe nói ba cô bị tiểu đường, mỗi tháng đều phải chạy thận. Cô Hạ nói, nhà cô ấy có quan hệ với tất cả các bệnh viện trong nước. Nếu cô Hạ lên tiếng với phía bệnh viện thì chỉ sợ sẽ không có bệnh viện nào muộn chạy thận cho ba cô. Cô chắc chắn cô còn muốn cướp vị hôn phu của cô Hạ sao?"
“Anh dám! Anh cứ thử xem!” Dạ Tinh Quang lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng tiếp tân tĩnh mịnh vang lên một tiếng nói lạnh lùng: "Anh dám! ”
Sau đó, một tiếng bịch vang lên.
Một người đàn ông cao lớn bỗng nhiên đẩy mạnh cửa thủy tinh của phòng tiếp tân ra. Uy áp cường đại thuộc về kẻ bề trên trong nháy mắt đã chấn nhiếp luật sư Tịch còn đang muốn tiếp tục uy hiếp Dạ Tinh Quang.
Ai đang bắt chước cô nói chuyện?
Dạ Tinh Quang nhìn lại người nói câu đấy.
Chỉ thấy người nọ đi ngược lại ánh sáng mà đến. Tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ. Tuy rằng bởi vì ánh sáng quá chói làm cô không thể nhìn rõ diện mạo của hắn nhưng khí tràng ngạo mạn lẫm liệt kia, bước chân lãnh ngạo và tự phụ càng làm cho người ta không rời mắt được.
Dạ Tinh Quang sửng sốt, hắn là ai vậy?
Luật sư Tịch thấy rõ người tới thì lập tức cung kính đứng dậy. Ánh mắt anh ta nhìn Dạ Tinh Quang cũng đầy sự đồng tình.
Nha đầu không biết tự lượng sức mình, dám tranh giành đàn ông với Hạ tiểu thư. Hiện tại Kình gia tự mình đến thu thập cô!
Quả nhiên, sau khi đi vào, Dạ Quân Kình đã nắm lấy cằm của Dạ Tinh Quang, ép buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Sức lực kia, nặng mẽ đến mức như muốn bóp nát xương cốt của cô!
Dạ Quân Kình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thường xuyên xông vào trong giấc mơ của hắn khi ý chí của hắn yếu ớt nhất kia. Tuy rằng ngũ quan hình như xấu hơn trong giấc mơ một chút, giống như cố ý làm bản thân xấu xí để che giấu đi dung nhan tuyệt mỹ của mình nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhận ra cô. Chết tiệt! Cô lại dám quay trúng hắn sao?
Trong nháy mắt đó, trong ánh mắt của Dạ Quân Kình nổi lên sát ý vô tận!
Cằm bị người ta mạnh mẽ giữ chặt, Dạ Tinh Quang đau đến mức ngay cả thở cũng bị đứt quãng, gian nan mở miệng nói: "Anh là ai? Anh mau thả tôi ra!”
“Dạ Quân Kình!”
"Cái gì?"
"Tôi là Dạ Quân Kình!" Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng.
"Dạ Quân Kình?"
Trong lòng Dạ Tinh Quang lặp đi lặp lại ba chữ này, hai mắt mở to. Đó không phải là lão đại của top 10 những người theo chủ nghĩa không kết hôn mà mình quay trúng sao?
Tại sao hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn cặn bã như vậy chứ? Cô hẳn là chưa từng lừa qua hắn mà, đúng không?
Chắc chắn là không có! Trước kia cô chưa từng gặp qua hắn!
Dạ Tinh Quang dùng sức đánh rơi tay của người đàn ông đang nắm lấy cằm cô rồi lùi lại hai bước, ý muốn tự cứu lấy mình. Nhưng cô vừa đánh rơi tay của người đàn ông kia thì hắn đã lập tức giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô lại lạnh hơn vài phần.
“Dạ Tinh Quang! Bản lĩnh của cô không nhỏ, thế mà lại dám quay trúng tôi!”
"Thực ra không phải do tôi quay trúng mà là do hệ thống tự chọn. Anh tức giận thì tức giận với hệ thống đi! Anh bắt nạt một cô gái như tôi thì tính là đàn ông gì chứ?”
Đáng tiếc! Mặc kệ cô có giải thích như thế nào đi nữa thì lệ khí trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đó vẫn không giảm mà vẫn tiếp tục tăng lên.
Ánh mắt kia rơi xuống người cô giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lại giống như một tảng băng lạnh lẽo thấu xương. Quá phức tạp! Yêu hận đan xen, cảm thấy như băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Dạ Tinh Quang càng thêm sửng sốt. Vì sao ánh mắt của hắn lại cho cô một loại ảo giác, cô thật sự đã lừa gạt hắn? Cô nào có bản lĩnh lớn như vậy, lừa một siêu phú hào là lão đại trong bảng xếp hạng phú hào của Forbes chứ?