Chương 3: Chị họ

Chuyện này có vẻ hơi bất ngờ, tại sao cô giáo chủ nhiệm của tôi lại nói như vậy nhỉ?

Hình như cô ấy quen tôi, nhưng kể từ "ngày thanh tẩy" xảy ra, tôi vẫn luôn cố gắng sinh tồn, tôi không có người thân nào cả mà phải tự lực gánh sinh.

Tôi đã phải dành cả tuổi thơ, tuổi ăn học của mình để làm việc quần quật cho một lão già bóc lột sức lao động.

Vì vậy, khi cô Jessica nói vậy, tôi liền rất nghi ngờ.

Tôi hỏi: "Chị? Cô nhầm hay sao ạ, em làm gì có người thân đâu."

Cô Jessica cười nhẹ rồi nói: "Sao lại không chứ? Không nhớ bà chị hồi nhỏ liếm "cậu chủ nhỏ" đáng yêu này hay sao!?"

Vừa nói, cô Jessica vừa vuốt ve con cu của tôi, bàn tay của cô cực kì mềm mại, như thể nó không xương vậy.

Nghe thấy cô Jessica nói như vây, tôi liền bất ngờ, rồi hồi tưởng lại chuyện ngày xưa, hình như tuổi tác của cô Jessica không kém tuổi người chị họ kia là bao.

Nghĩ đến đây, tôi liền kinh ngạc trợn tròn hai mắt, tiếp đó liền mừng rỡ định hỏi lại cho chắc.

Nhưng cô Jessica lại quyến rũ giơ một ngón tay ra chạm vào môi của tôi ra hiệu im lặng.

Cô Jessica nói thầm: "Đợi đến khi tan trường, hẹn nhau ở trên tầng thượng rồi chúng ta nói sau."

Nói xong, cô Jessica liền đi xuống khỏi giường, mặc quần áo lại cho chỉnh tề, đắm đuối nhìn tôi một cái rồi đi ra khỏi phòng y tế.

Còn tôi thì sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô Jessica, à không, có thể là chị họ của tôi, người có thể là thân nhân duy nhất còn sống sót của tôi ở trên thế giới này.

Tôi đăm chiêu nằm ở trên giường y tế mà suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Mãi cho đến tiếng chuông trường vang lên tôi mới lận đận đi lên trên sân thượng.

Trên sân thượng.

Cô Jessica đã ở đây từ lúc nào không hay, cô giáo chủ nhiệm của tôi đang đứng trên sân thượng, ngắm nhìn dòng người đi ở ngoài đường và học sinh tan trường.

Tôi tiến lên, đứng ở bên cạnh rồi cũng ngắm nhìn xuống phía dưới.

"Thế giới này ghê tởm lắm đúng không?" Bỗng nhiên cô Jessica nói.

Tôi không nói gì, lạnh nhạt nhìn xuống dòng người ở dưới.

"Mọi người... chết thê thảm lắm đúng không?" Cô Jessica lại nói, vừa nói hai tay của cô nắm chặt lại.

Tôi lúc này mới nói: "Không... họ chết không thê thảm chút nào cả... họ chết rất an lành... an lành đến nỗi máu nhuộm đỏ cả một vùng đất... an lành đến nỗi không ai nhận ra họ tồn tại trên thế giới này... bởi vì... xác của họ còn đâu có được nguyên vẹn.

Bọn chúng ghê tởm thân xác của họ... nhưng vài kẻ trong số chúng lại hưởng thụ cơ thể đó... hành hạ... tra tấn họ như thể họ là khúc gỗ vô chi vô giác vậy.

Họ ra đi bằng một cách hết sức bình thường... bình thường đến nỗi phải tự thiêu... phải tự sát... phải hi sinh tâm linh của họ để người khác được sống sót...

Rất an lành... rất vui vẻ..."

Những hình ảnh đen tối đó lại hiện ra trong đầu của tôi, cái ngày đó, là ngày cuối cùng tôi khóc. Kể từ giây phút mẹ tôi phải tự thiêu, khuôn mặt vui vẻ của bà ấy đã làm tôi mất đi một vài thứ nào đó.

Thứ đó hẳn là tình người.

Giờ phút này, cô Jessica đang run rẩy, hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay như muốn găm vào trong da thịt.

Bỗng dưng, một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu tôi, một ý tưởng điên cuồng, tà ác, dâm loạn xuất hiện trong đầu tôi, nó không phải là thứ tôi ấp ủ, nó bỗng dưng xuất hiện như có một thứ gì đó đang thôi thúc vậy.

Nó có vẻ liên quan đến thứ mà tôi đã nhìn thấy khi tôi vừa vội vàng, qua loa đút dương vật của tôi vào âm hộ của Jessica vậy.

Nó như thể... ý chí, hay đại loại như thế của một tồn tại bí ẩn nào đó.

Tôi cũng không biết làm sao lại thốt lên một câu thay đổi số phận thấp kém này của tôi.

"Em, sẽ trả thù, cho tất cả bọn họ, em sẽ cho thế giới này thoải mái bộc lộ những dục vọng nguyên thủy nhất.

Claude này, sẽ cho thế giới này trở thành thế giới mà bọn "chính nghĩa" kia lo sợ."

Nói xong, tôi quay người lại rời đi, trong đầu tôi vừa xuất hiện một số điều kì quái, tôi phải sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lập ra kế hoạch kế tiếp phải làm.

Và đặc biệt hơn là, thỏa mãn bản thân.

Lúc này, Jessica đã quay người lại nhìn theo bóng lưng của Claude, cô nhìn thấy, trên khuôn mặt non nớt kia, xuất hiện một nụ cười tà ác.

Một nụ cười làm cả người cô run rẩy, nhưng không phải là do sợ hãi, mà là do phấn khích.

Phấn khích khó hiểu, sự phấn khích này chứa đựng sự điên cuồng, tham lam và thích thú.

...

Tôi đi về, trong đầu thì suy nghĩ lan man và chú ý đến thứ ở trong đầu của tôi.

Một thứ hơi... ảo.

Tôi phải về nhà thật nhanh để tìm hiểu kĩ cái chuyện này.

Thế nhưng trên đường đi về tôi lại gặp phải một chuyện.

Đó là mẹ con nhà thằng Bob mập.

Mẹ nó lại là hiệu trưởng của ngôi trường tôi đang học.

Mẹ nó nổi tiếng với sự nghiêm khắc, lạnh lùng trong trường của tôi. Còn thằng Bob thì nổi tiếng là sợ mẹ nhất trên đời, mẹ nó nói gì đi nữa cũng chưa bao giờ nó dám cãi vã gì.

Lúc này, mẹ nó lại đang bắt đầu giáo huấn nó, lời nói thật khó nghe nào là "đồ óc heo", "đồ ngu dốt", "đồ ăn hại"...

Còn Bob thì chỉ dám cúi gằm đầu xuống mà nghe chửi.

Đột nhiên, tôi mới đi đến gần liền thấy một cảnh tượng làm đầu óc tôi choáng váng.

Ờ... không có gì khác ngoài... sở thích tình dục của hai người họ, thứ làm cho tôi đau mắt, còn con cu thì cương lên như thể bây giờ là thời khắc huy hoàng nhất của nó, cương lên với một ý nghĩ phi phàm "thà huy hoàng trong một khắc rồi tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm".

Tôi thề luôn, nó cương như như sắp nổ tung đến nơi vậy, tôi còn có thể cảm giác mạch máu như sắp căng quá mà đứt ấy chứ.

Con mẹ nó, sở thích này... ảo thật đấy.