Chương 5: Emi Fukada (1)
Mười tám năm sau, tại một thôn quê trong ngọn núi nhỏ.
“Sư phụ, thầy cứ như vậy bị dọa chạy tè cả ra quần à?”
Tôi ngồi dưới mái hiên, mái tóc bổ luống 7/3 đen bóng, trên người mặc đạo bào cũ nát của sư phụ, liếc mắt bĩu môi với ông.
Câu chuyện này sư phụ đã kể cho tôi nghe không dưới một trăm lần, lần nào cũng có kết cục khác nhau. Câu chuyện ban nãy xem như vẫn còn bình thường chán, quá đáng nhất chính là có một lần ông kể một mình ông đánh với đàn quỷ, ông nhẹ nhàng dậm chân một cái, thiên lôi biến mất, khiến những thứ tà ám đó kinh sợ quỳ xuống liên tục dập đầu, gọi ông một tiếng gia gia.
Trâu bò tới mức khiến người nghe không thể nào chấp nhận nổi.
Sư phụ không hé rằng, chỉ là nằm trên ghế, hai mắt mê man cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tôi thấy thế thì lặng lẽ vươn tay túm bầu rượu trên bàn gỗ đổ xuống cổ họng mình.
“Bộp” một tiếng, lại là đinh trấn thi của sư phụ đánh vào cổ tay tôi.
“Ai da.” Tôi gào lên đau đớn, bàn tay vô thức buông bầu rượu ra, bầu rượu lập tức rơi xuống mặt đất.
Sự phụ vốn đang nằm trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên, thân hình chợt lóe, ngay sau đó đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, bàn tay rắn chắc vươn ra túm được bầu rượu.
“Sự phụ, đinh trấn thi là dùng để trấn thi, sao có thể dùng để đánh đồ đệ.” Tôi xoa xoa cổ tay, vẻ mặt ấm ức.
“Thằng nhóc mi còn có mặt mũi nói ta?” Sư phụ cau mày quắc mắt trừng tôi, ông tức giận nói: “Có đồ đệ nào dám nói chuyện như vậy với sư phụ à? Cái gì gọi là tè ra quần, người ta gọi đó chiến thuật tạm rút lui. Còn nữa, đây chính là bầu rượu cuối cùng, nếu thằng nhóc mi muốn uống rượu vậy thì tự đi tìm dì Vương của mi mà mua.”
“Con làm gì có tiền nha.” Tôi xoa xoa tay, bất lực nói.
Tôi tên là Trương Thiên Du, từ nhỏ đã đi theo sư phụ, cái tên này cũng là do sự phụ đặt cho tôi, hàm ý linh khí ngàn ngọn núi, vạn vật hồi sinh.
Sư phụ tôi lại có tên rất kỳ lạ, ông tên là Trương Độ Ách. Tuy nhiên người trong thôn vẫn thích gọi ông là Trương đạo nhân hơn.
Sư phụ tôi là thầy Âm Dương nổi danh xóm trên xóm dưới, chỉ cần nhà ai có người qua đời đều sẽ mời sư phụ tôi tới chủ trì việc tang lễ, giúp việc chọn huyệt đưa ma, mà hai người thầy trò tôi cũng xem như đây là kế sinh nhai.
Sư phụ nói tôi được người âm sinh ra, là ông mổ bụng một xác chết lôi tôi ra ngoài. Ông thường xuyên kể về câu chuyện xưa cũ đó, nói thằng cái xác nữ kia là mẹ tôi, còn tôi chính là đứa bé năm nọ.
Bởi vì sinh ra trong quan tài tụ âm, lại còn là do người âm sinh ra dẫn tới bẩm sinh tôi vẫn luôn âm thịnh dương suy, thân thể của tôi lúc nào cũng lạnh như băng, trời sinh hấp dẫn lệ quỷ. Trước năm mười tuổi, tối nào tôi cũng có thể nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ, nhưng lần nào tôi cũng có thể gặp dữ hóa lành, đặc biệt là hai ấn ký trên vai tôi, cứ mỗi khi vào thời khắc nguy hiểm sẽ sáng lên, dọa mấy thứ tà ám đó chạy mất.
“Thiên Du, Thiên Du…”
Có người ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi tôi, tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện người đó là Hổ Tử.
Hổ Tử xấp xỉ tuổi tôi, cũng giống như tôi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học. Hổ Tử bỏ học là vì nhà nghèo, còn tôi bỏ học lại là vì thường xuyên nhìn thấy thứ đáng sợ dẫn tới việc thét chói tai, trường học cảm thấy thần kinh tôi có vấn đề cho nên khuyên bảo tôi nên nghỉ học.
“Sao thằng nhóc này lại tới sớm như vậy nhỉ.” Tôi liếc thấy điện thoại di động bị sư phụ đặt trên bàn gỗ bèn đảo mắt một cái, sau đó lập tức vươn tay cầm điện thoại, xoay người chạy biến.
“Ôi ôi, thằng nhóc chết tiệt nhà mi lại lất điện thoại của ông đây nữa…” Sư phụ muốn đuổi theo tôi nhưng tay chân tôi cực kỳ nhanh nhẹn, loáng cái đã chạy ra khỏi sân, sư phụ tức giận tới mức dậm chân thình thịch, lại cũng không đuổi theo, chỉ là trước khi bóng dáng tôi biến mất thì hô to một câu: “Đừng có xem trộm Lịch sử Web với album ảnh của ông đây!”
“Con biết rồi, biết rồi.” Tôi vẫy vẫy tay, sau đó lôi kéo Hổ Tử chạy về phía sau núi.
Một đường chạy như điên tới phía sau núi, Hổ Tử mệt tới mức thở hồng hộc, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mà tôi thì do từ nhỏ bị sư phụ bắt học võ cho nên thể lực sung mãn, chạy đường dài tới đây mà mặt không đỏ tim không đập.
“Có mang rượu không?” Tôi hỏi Hổ Tử.
Hổ Tử nghe vậy thì nhếch miệng cười: “Có đem, là rượp nếp do Vương quả phụ đích thân nấu, rượu 60 độ, đảm bảo mày uống phê thì thôi rồi.” Sau khi nói xong, Hổ Tử xoa xoa tay nói: “Điện thoại đâu, đưa cho tao.”
Tôi vội vàng cầm bình rượu, sau khi mở nắp ra thì tu “ừng ực” vài hơi.
Dịch Giả : vietanh1766