Chương 3: Cửu Trọng Thiên Kiếp
Thế nhưng, luyện Hương Cốt Mị thi lại là cấm thuật, bởi vì quá trình luyện rất tàn nhẫn, chứ mỗi đêm trăng tròn, người được luyện nhất định sẽ phải chịu nỗi đau như ngàn mũi tên xuyên tim, tới khi nào không chịu được nữa thì sẽ mất mạng. Sau khi chết oán khí khó tiêu tán thì mới có thể trở thành Hương Cốt Mị thi chân chính.
Hương Cốt Mị thi, cho dù lẫn vào một trăm hung thi bình thường cũng có thể xếp vào một trong mười hung thi đáng sợ nhất!
Còn hương khí kia cũng không phải là mùi thơm của cơ thể, mà đó là… Mùi thơm của xác chết!
Ông đưa ánh mắt nhìn về một phía khác.
Tiếng hừ lạnh ban nãy truyền ra từ hướng đó, trong lúc mơ hồ, ông nhìn thấy một bóng dáng mặc hắc y, tóc dài che khuất gương mặt phiêu đãng trong làn âm khí cuồn cuộn.
Quỷ khí không ngừng tuôn ra từ bóng dáng đó, âm khí lượn lờ bao phủ cô. Cho dù hiện tại ông là Quỷ sai, cũng từng gặp qua vô số hung hồn lệ quỷ nhưng giờ phút này ông cũng có thể cảm giác được da đầu run lên, cả người phát lạnh.
“Chỉ là một bãi tha mà mà thôi, thế mà cả thi cả quỷ đều xuất hiện. Hơn nữa đạo hạnh của cả hai đều thâm sâu như vậy, nơi này rốt cuộc là nơi này!” Đạo sĩ trung niên nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá bốn phía.
Cỏ dại mọc thành bụi, mộ phần khắp nơi, có một số mộ phần cũng không biết đã tồn tại bao lâu, đất đá bay tứ tung lộ ra quan tài mục nát bên dưới.
Mà ở bốn góc của bãi tha ma, lại được đặt bốn cỗ quan tài đỏ thẫm, mà quan tài chứa cái xác nữ kia vừa lúc lại là một trong bốn quan tài ấy.
Giây phút tia chớp rạch ngang trời chiếu sáng bãi tha ma, quan tài phát ra luồng ánh sáng kỳ dị, màu đỏ của quan tài như được máu tươi gột rửa mà tạo thành.
Đạo sĩ trung niên hơi hoảng hốt, dường như ông ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc.
“Tụ âm, tụ sát, tụ tà, tụ ác… Rốt cuộc là ai, là ai bày ra Thâu Thiên Tứ Tượng trận tại bãi tha ma này.”
Cái gọi là Thâu Thiên Tứ Tượng trận chính là nhốt bốn loại âm tà nhất trong các loại âm tà lại một chỗ, mượn lực lượng của âm tà tùy cơ sử dụng.
Đây chính là Thâu Thiên!
Đạo sĩ trung niên tuy là Quỷ sai, đạo hạnh thâm sâu nhưng cũng tự nhận không thể bày ra đại trận Thâu Thiên này.
“Một trong bốn tụ âm là mẫu tử sát, vậy trong ba tụ còn lại rốt cuộc là thứ gì?”
Ông nhíu mày, lại đưa ánh mắt nhìn về phía xác nữ kia, chỉ thấy lông mao trên người xác chết lại bắt đầu mọc lên, hai mắt cô gái trợn trừng, trong đôi mắt lạnh băng trống rỗng đã sớm bị oán hận chiếm cứ.
“Mẫu sát sắp được hình thành, nếu như để cô ấy dính vào mạng người, như vậy thì chắc chắn chỉ còn đường chết không thể nghi ngờ, cũng không thể bước vào luân hồi.”
Ông lật cổ tay, lòng bàn tay xuất hiện thêm vài cái đinh trấn thi, ánh mắt ông nặng nề, vung cổ tay một cái, mấy cái đinh trấn thi xé gió lao về phía xác nữ.
“Có ta ở đây còn muốn đả thương bà bà của ta, đạo trưởng, ông đây là đang đánh mặt ta sao?”
Giọng nói nũng nịu được làn gió thơm thổi tới, âm thanh vừa dứt, đạo sĩ trung niên liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong bóng đêm.
Vài tiếng “Leng keng” vang lên, mấy cái đinh trấn thi cũng bị bàn tay trắng nõn kia thu vào lòng bàn tay.
“Đạo trưởng, phương pháp luyện đinh trấn thi vẫn không đổi à, khinh địch như vậy làm mất thì tiếc lắm, ta trả lại cho ông.”
Dứt lời, bàn tay kia nhẹ nhàng lật, mấy cái đinh lập tức bắn ra.
Chỉ nghe vài tiếng “vút vút” truyền tới, nhìn kỹ lại thì thấy mấy cái đinh kia hiện tại đang bắn thẳng về phía đạo sĩ trung niên.
Đạo sĩ trung niên vung tay một cái, mấy cái đinh lập tức bị ông thu vào trong cổ tay áo. Ánh mắt ông nặng nề, tiếp đó thấp giọng nói: “Bà Bà? Cô có ý gì?”
“Hi hi, đạo trưởng à, lúc đứa nhỏ kia còn chưa sinh ra đã được định sẵn khế ước chủ tớ với ta và vị tỷ tỷ cả ngày một bộ lạnh lùng kia của ta rồi, nếu không tin ông có thể nhìn bả vai của nó xem.”
Đạo sĩ trung niên vươn tay ôm đứa bé vào lòng, nhìn kỹ thì thấy trên vai trái của đứa bé có một ấn ký hình hoa mai. Ấn ký sinh động như thật, cách hoa còn phấp phới theo gió, mà trong lúc phấp phới ông còn có thể một mùi hương đặc biệt.
Ở vai phải thì có một ấn ký hình trăng lưỡi liềm đang không ngừng tỏa ra hàn khí.
Sắc mặt đạo sĩ trung niên đại biến: “Người quỷ không chung đường, các ngươi làm như vậy là phạm đạo trời, sẽ bị trời phạt, đứa bé này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại khiến các ngươi mạo hiểm như vậy?”
Ông đưa bàn tay lên bấm, lúc sắp có kết quả thì chỉ cảm thấy lồng ngực cuộn trào, sau đó “phụt” một tiếng, phun ra một búng máu.
Dịch Giả : Vietanh1766