Chương 11: Qua đêm (2)

Chương 11: Qua đêm (2)

Tôi vội vàng ôm chặt Hổ Tử, sau khi lật người cậu ta lại thì lập tức đưa tay vỗ mạnh lên giữa lưng cậu ta một cái.

Tình huống gấp gáp tôi không khống chế được dùng sức năm phần, một cái vỗ này khiến cả người Hổ Tử run lên, sau đó “ọe” một tiếng ôn ra một đống thứ linh tinh, mà đầu lưỡi bị cậu ta nuốt vào cũng bị phun ra.

Tuy rằng hơi thở đã ổn định, nhưng hai mắt Hổ Tử vẫn mở trừng, cả người cậu ta run rẩy giống con tôm bị luộc chín vậy, cả người cuộn tròn lại một chỗ.

Tôi vội vàng bóp miệng Hổ Tử sau đó nói với góa phụ Vương đang đứng ngoài cổng: “Dì Vương, dì tìm giúp con thứ gì đó cho Hổ Tử cắn với.”

“Hả? À…” Qóa phụ Vương hình như bị dọa sợ, sau khi nghe lời tôi nói thì sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại được.

Chỉ là dì ấy tìm trong sân một vòng cũng không tìm được thứ gì có thể cắn, cuối cùng dì ấy lại cởi dép lê ra, đỏ mặt hỏi tôi: “Cái này… Được không?”

“…”

Tôi đen mặt, nhưng dưới tình huống khẩn cấp cũng chỉ có thể tạm chấp nhận dùng.

Tôi cầm dép lê, lòng nói một tiếng xin lỗi với Hổ Tử. Tuy nhiên, dựa theo hiểu biết của tôi về cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ không ghét thứ này đâu, thậm chí còn cảm thấy kích thích nữa ấy.

Sau khi nhét dép lê vào miệng của Hổ Tử, tôi lại bảo góa phụ Vương lấy dây thừng ra, trói gô Hổ Tử lại xong tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

“Như thế này chắc cậu ta không thể chạy loạn bên ngoài được rồi.” Tôi xoa mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, ngay lập tức nghe được giọng nói run rẩy của góa phụ Vương vang lên: “Thiên Du, vì sao phải trói Hổ Tử lại? Còn thứ vàng vàng ban nãy là cái gì? Là… Quỷ à?”

“Không phải.” Tôi lắc đầu nói: “Ban nãy chắc là Hổ Tử bị chồn vàng bám vào người, nhưng mà giờ thì không sao rồi. Thế nhưng có lẽ thứ hại Hổ Tử không chỉ là một con, trói cậu ta lại cũng là vì đề phòng mà thôi.”

Sau khi nói xong, tôi quay đầu lại nhìn khắp nơi, sau đó lập tức đứng dậy nói với góa phụ Vương: “Dì Vương, dì trông Hổ Tử giúp con, con đi ra ngoài một chuyến.”

Sau khi nói xong, tôi nhanh chóng đuổi theo phương hướng chồn vàng chạy, thế nhưng lúc đi ngang qua chuồng con chó, tôi lại phát hiện mấy con chó còn lại đều nằm cuộn tròn ở đó, cả thân thể run bần bật, bọn nó dùng ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhíu mày, sau đó bước vội tới phía trước, đạp chân lên bức tường thấp ngó đầu nhìn vào bên trong.

Tôi ngồi xổm trên tường, đưa mắt nhìn quanh, sau đó lập tức nhìn thấy ở chỗ góc tường vẫn còn một con chồn vàng.

Con chồn này không nhỏ, thân thể tròn xoe giống như một cái đầu heo vậy.

Giờ phút này, nó nằm dưới đất, móng vuốt không ngừng hướng lên trời, thân thể run rẩy, động tác kia không khác Hổ Tử là bao.

“Mẹ nó, đàn chồn vàng không chỉ đi trộm gà ăn mà còn biết tới binh pháp, còn biết kế sách một kẻ trong tối một kẻ ngoài sáng, đúng là âm hiểm.”

Sư phụ từng nói với tôi, chồn vàng có một loại tính cách rất khó hiểu, ví dụ như nếu nó ăn trộm gà nhà mi, sau khi mi phát hiện thì đánh nó một trận, vậy nhất định nó sẽ nghĩ biện pháp để trả thù mi.

Đầu tiên nó sẽ nghĩ cách trộm vài sợi tóc trên đầu mi, sau khi ăn tóc xong, ở một nơi cách mi không tới một trăm bước chân, nó sẽ làm ra đủ loại động tác khác nhau.

Mà khi đó mi sẽ giống như trở thành con rối vậy, cũng hành động y hệt con chồn vàng. Ở vùng quê này nếu có người ngày hôm trước còn sống vui vẻ, mà ngày hôm sau lại thắt cổ hoặc nhảy giếng thì khả năng lớn là đã đắc tội nó, sau đó bị nó trả thù.

Con chồn vàng này rõ ràng cũng phát hiện ra tôi, thân thể nó lăn một cái, sau đó lập tức dựng đứng người, dùng đôi con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm tôi.

“Thân thể lớn như vậy cơ á?”

Tôi lắp bắp kinh hãi, sau khi nó đứng thẳng dậy tôi mới phát hiện ra nó cao phải gần một mét, tôi chưa từng nghe nói trên đời này lại có con chồn nào lớn như vậy.

Hơn nữa cũng không biết là do ảo giác của tôi hay sao, mà hình như tôi lại nhìn thấy trên gương mặt nó thoáng qua ý cười… Quỷ dị.

Ý cười đó tràn đầy châm chọc và khinh thường, không như đang cười nhạo tôi vậy.

Bị một con súc sinh cười nhạo, chuyện này ai mà chịu cho nổi, tôi lập tức nổi giận phừng phừng, đứng phắt dậy, không nói hai lời, lôi từ trong túi ra một lá bùa đuổi yêu.

Tôi kẹp bùa đuổi yêu vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, đáy lòng mặc niệm: “Ngũ sao trấn màu, chiếu sáng huyền minh. Ngàn thần Vạn thánh, hộ chân linh ta. Cự thiên mãnh phú, năm binh chế phụ. Ma quỷ ngũ ngày, vong thân diệt hồn. Cấp tốc nghe lệnh!”

Từ nhỏ sư phụ đã dạy tôi vẽ bùa, đồng thời cũng dạy cho tôi chú ngữ diệt yêu, trước năm tôi mười lăm tuổi, ngoại trừ thời gian ngủ thì ngay cả lúc ăn cơm và đi WC tôi đều lẩm bẩm mấy chú ngữ nọ.