Thạch Hạo hài lòng vỗ vỗ bờ vai của nàng, hiện tại, chỉ cần để Trình Nghệ Hinh chủ động gọi điện thoại cho Thạch gia gia , nói cho ông biết chuyện này, coi như hoàn thành.
Hết lần này tới lần khác, lúc này có người đến gõ cửa, Lương Vũ Vi xuất hiện.
Nàng mở cửa, nhìn thấy hai người kia hành vi thân mật như thế , ngốc trệ một lát, mím chặt môi, quay người chạy đi.
Thạch Hạo đương nhiên là đuổi theo, Trình Nghệ Hinh thân thể căng thẳng còn chưa có thả lỏng, nàng cũng vội đuổi theo sau.
Đây là muốn làm cái gì?
Trà xanh vậy mà không có giới hạn?
Cũng may, nàng vẫn giữ được một chút ranh giới cuối cùng, cách hai người kia một đoạn thì dừng lại. Trình Nghệ Hinh tựa lưng vào vách tường, mở lớn miệng hít thở, nàng muốn quay đi nhưng hai chân cứ như bị đóng đinh trên mặt đất, căn bản không động đậy được. Nàng thò đầu nhìn sang, thấy Lương Vũ Vi đang khóc lóc trong lồng ngực Thạch Hạo.
Thạch Hạo cũng rất ôn như dỗ dành nàng, trong nội tâm Trình Nghệ Hinh không có bất kỳ ý nghĩ gì, nhưng ánh mắt lại biểu hiện sự chua chát.
Xem ra, trà xanh sẽ tiếp tục làm cho người khác không thể tưởng tượng được!
Quả nhiên, nàng mới nghĩ chưa lâu, hai chân di chuyển, hướng về phía hai người kia đi tới. Trình Nghệ Hinh bắt lấy hai tây không an phận của Lương Vũ Vi, dùng sức đẩy nàng một cái, nổi giận nói:
"Cô định làm gì? Anh Thạch Hạo không phải người để cho hạng người như cô..."
Thạch Hạo giơ tay lên, nàng lại tiếp đất bằng mông như mọi khi. Đau đến nghiến răng nghiến lợi, cái mông đau đến lợi hại.
Mợ nó chứ! Nam nhân này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Nàng thừa nhận mình đúng là làm một số việc quá đáng, nhưng vẻ bề ngoài của bản cô nương đây là cực phẩm a.
Nam nhân này liền không để ý mà xem nhẹ?
Trình Nghệ Hinh gian nan đứng lên, cũng may nàng còn để ý hình tượng, không ở trước mặt mọi người mà xoa xoa cái mông.
Nàng hai mắt đỏ bừng, ủy khuất khóc lóc kể lể:
" Thạch Hạo ca ca, sao anh lại làm thế? Em cũng là thấy cô ta đối xử tệ với anh, nên mới ra tay ngăn cản ".
Thạch Hạo xem bộ dáng của nàng, hắn hung tợn trừng mắt, hét lên:
"Cô ấy là bạn gái tôi, có đối với tôi làm gì, cô dám quản?"
Tôi nhổ vào! Anh cho rằng lão nương đây muốn quản? Lão nương hận không thể nện chết anh!
Nếu không có cái kịch bản chết tiệt kia, tôi còn không thèm nện chết anh đâu!
Vừa rồi trong phòng làm việc, sao lại cứ sáp lại gần lão nương vậy chứ?
Hiện tại Lương Vũ Vi vừa tới, liền làm ra bộ dáng si tình thế chứ? Buồn nôn!
"Thạch Hạo ca ca, anh không nên tức giận a, đối với thân thể không tốt..."
"Cô biết tức giận không tốt, còn xuất hiện trước mặt tôi? Tranh thủ thời gian cút cho tôi!"
Trình Nghệ Hình ước gì mình có thể cút nhanh nhanh, hết lần này đến lần khách làm trà xanh đúng là không thay đổi mà, đứng trước mặt Thạch Hạo cúi đầu, hai tay xoa xoa vào nhau.
Đây cũng chả phải yêu đương gì a.
"Thạch Hạo ca ca, anh sao vậy? Vừa rồi trong phòng làm việc còn nói chuyện với em ôn nhu như vậy, sao đột nhiên lại thay đổi..."
Mặc dù nàng chán ghét cô gái kia, nhưng không thể không thừa nhận, Lương Vũ Vi rất có đầu óc.
Hừ, Thạch Hạo muốn diễn cảnh thâm tình trước mặt Lương Vũ Vi, không có đâu cưng!
Quả nhiên, Lương Vũ Vi nghe nàng nói vậy, trừng to mắt tức giận nhìn Thạch Hạo. Y cũng luống cuống, ôm Lương Vũ Vi giải thích. Tiếc rằng, người ta không có nghe a.
Trình Nghệ Hinh ngẩng đầu, nhìn một màn trước mắt, trong lòng sảng khoái. Mà Lương Vũ Vi cũng không đơn giản, cô ta cùng Thạch Hạo dây dưa, còn hung hăng trợn mắt nhìn Trình Nghệ Hinh.
Có bản lĩnh thì xé mặt trực diện đi! Lão nương đây muốn còn không được đây này!
"Vũ Vi, em biết mà, trong lòng anh chỉ có một mình em, anh đối với cô ta không hề có hứng thú! Vũ Vi, anh đợi em nhiều năm như vậy, tình cảm của anh đối với em là thật lòng, sao có thể vì một vài lời nói dối của cô ta mà sinh khí chứ?
Lời nói dối!
[Lão nương giết ngươi, đồ cặn bã]
Trình Nghệ Hinh thật bội phục, tác giả quyển tiểu thuyết này là ai a? Làm sao có thể để cho hai người kia trở thành nhân vật chính chứ?
Lương Vũ Vi rốt cuộc cũng dịu lại, vô cùng đáng thương nhìn Trình Nghệ Hinh. Nàng thật sợ khi nữ nhân này bay ra khổ nhục kế...
"Nghệ Hinh, tôi biết Thạch gia gia rất thích cô, thế nhưng tôi cũng Thạch Hạo là thật tâm yêu nhau, tôi van xin cô, đem Thạch Hạo nhường cho tôi đi, tôi...không có anh ấy tôi không sống được."
Trình Nghệ Hinh trừng to mắt?
Nữ nhân này đúng là lợi hại nha, còn biết dùng chiêu này ?
Phản ứng của Thạch Hạo cũng đủ cho nàng biết, Lương Vũ Vi đã thành công!
"Vũ Vi, em nói gì vậy? Chuyện giữa chúng ta khi nào đến lượt cô ta làm chủ? Anh sẽ thuyết phục gia gia, bằng không bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Nàng cau mày, cắn chặt môi, không cho phép mình lên tiếng.
Thế nhưng là, nàng vẫn là chạy không khỏi số phận đóng vai nữ phụ, Trình Nghệ Hinh bắt lấy tay Thạch Hạo, lay động cầu khẩn nói:
"Thạch Hạo ca ca, anh không thể làm ra chuyện như vậy a, gia gia sẽ tức giận, gia gia tuổi tác lớn như vậy, thân thể ban đầu liền không tốt, nếu tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe a."
Nàng lời này ngụ ý chính là, Lương Vũ Vi kia liền thành hung thủ giết người!
Nàng đột nhiên có một cái đáng sợ ý nghĩ, Lương Vũ Vi hẳn là ước gì Thạch gia gia chết, sau đó cô ta có thể thành công vào Thạch gia, đường đường chính chính trở thành Thạch phu nhân.
Thạch Hạo lại một lần nữa đẩy Trình Nghệ Hinh ra, lần này cường độ càng thêm hung ác, nàng không có đứng vững, thân thể hướng một bên bên cạnh một chút, đầu cũng đâm vào trên vách tường.
Tầm mắt của nàng đen một hồi, nàng đưa thay sờ sờ đầu, có máu!
Nàng muốn giết cái này nam nhân! Không thể chấp nhận được!
Thạch Hạo ngốc trệ một lát, một giây sau, biểu lộ lại trở nên nhàn nhạt.
Lương Vũ Vi chạy tới bên cạnh nàng, đỡ nàng dậy, lại bị nàng hung tợn đẩy ra.
Điều mà nữ nhân này giỏi nhất là giả vờ yếu đuối, cô ấy ngã xuống đất mà không cần nhiều sức lực.
"Lương Vũ Vi, cô thật buồn nôn! Tôi không dùng nhiều lực, cô đã ngã rồi! Xem ra cô nên ở bệnh viện với người mẹ đáng thương của mình quá lâu rồi. Cô đã bị nhiễm bệnh rồi!"
Một cái tát vào mặt, Thạch Hạo nam nhân này cho tới bây giờ đều không ngại để lại vết thương trên người người khác.
' Trình Nghệ Hinh, miệng cô sạch sẽ một chút! Cô tùy hứng cũng không đại biểu mỗi người đều muốn nuông chiều cô, bây giờ còn nói điều bất kính với mẹ của Lương Vũ Vi?
Trình Nghệ Hinh che má, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng cảm thấy ủy khuất, trường hợp này hẳn là nên khóc a.
Còn ai đau khổ hơn cô ấy? Đang sống tốt bỗng nhiên bị thao túng bởi một kịch bản chết tiệt nào đó!
Thạch Hạo nhẹ nhàng nâng Lương Vũ Vĩ lên khỏi mặt đất, sự ôn nhu trong mắt anh ta thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
Lương Vũ Vi hiện tại đã nhận được rất nhiều lợi, nhưng cô ta vẫn phải giả bộ tốt bụng, muốn đến gần nàng, lại bị người đàn ông sau lưng giữ chặt.
"Vũ Vi, đừng đi, cô ta điên rồi! Về sau cô ta sẽ lại làm tổn thương em thôi."
Cô không quan tâm đến điều đó và đi đến trước mặt Trình Nghệ Hinh.