*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Mấy bồ hiểu mà, ahihiヽ( ̄ω ̄(。。)ゝ
Tào Thế Nguyên nghe điện thoại liền đi, có vẻ như có việc gấp.
Dương Chí cuối cùng cũng hoàn hồn, mới chậm chạp nhận ra có gì đó sai sai, vội vàng kiếm cớ chuồn mất, lúc chạy còn hốt hoảng lắm cơ, đầu gối đập vào cạnh ghế, đau đến nhe răng, lết đi.
Cao Nhiên dừng động tác ăn canh, quệt miệng trông theo, “Anh Tiểu Bắc, cảnh sát Dương làm sao v… Anh Tiểu Bắc?”
Người đàn ông đang ngẩn ngơ.
Cao Nhiên buồn bực, mới nãy còn yên lành, cậu nghẹn viên thịt xong, chả hiểu sao mọi người đều trở nên kì quái, có chuyện gì sao?
Không phải tại viên thịt, không phải tại cậu, thế là cái gì?
Ngón trỏ Phong Bắc ma sát với ngón cái, mắt nhìn chăm chú, cau mày, dường như đang đăm chiêu cái gì.
Cao Nhiên gọi ầm lên, “Anh Tiểu Bắc ơi!”
Phong Bắc đối mặt với đôi mắt đen lay láy của thiếu niên, trong đó đượm ý cười trêu, “Anh mà điếc thì em dưỡng lão cho anh nhé?”
Cao Nhiên vờ nghiêm mặt cười, “Chủ đề này nặng nề quá, em còn chưa tốt nghiệp cấp 3 mà, chờ em tốt nghiệp đại học có việc làm rồi, lĩnh được tháng lương đầu tiên…”
“Cầm chưa ấm tay đã tiêu sạch rồi.”
Phong Bắc đả kích không nể mặt chút nào, “Với cái dạng háu ăn, ham chơi của em, có đi làm kiếm tiền, cũng không nuôi nổi mình.”
Cao Nhiên, “…”
Không đến nỗi đấy chứ, cậu còn muốn tích tiền đi du lịch thế giới đấy.
Đến tận bây giờ, Cao Nhiên vẫn chưa từng ra khỏi thị trấn, không biết thành phố trông ra sao, những thành thị khác nom thế nào.
Cao Nhiên khát khao nói, “Sang năm em thành niên rồi, lúc đó có thể làm được rất nhiều chuyện.” Ví dụ như xin ba mẹ làm cái thẻ ngân hàng, vác ba lô vào thành phố du lịch, tiện thể mua cái máy tính, đời cũ cũng được.
Điều nào cũng đáng để mong chờ.
Câu này không biết chạm phải dây thần kinh nào của người đàn ông, anh giương mắt nhìn đường nét gò má của cậu, chân mày cau chặt.
Phong Bắc lấy bật lửa ra bật mấy lần cũng không lên lửa, anh đập bàn, mạnh đến mức bát đĩa nẩy lên một cái, “Có ăn nữa không? Không thì đi.”
Cao Nhiên nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng người đàn ông không tốt, có liên quan đến cậu.
Cậu ôm một bụng câu hỏi ra khỏi quán cơm, thoáng thấy trong quán ăn cách đó không xa Dương Chí đang đứng với Lữ Diệp, khóe miệng giật nhẹ một cái.
Đồ ăn ngon không ăn, lại ra ngoài ăn tào phớ, làm cái trò gì vậy?
Phong Bắc vẫy tay với Dương Chí và Lữ Diệp, ba người chuẩn bị tới khách sạn Thiên Nguyên.
Cao Nhiên cảm giác mình như đứa nhỏ đáng thương bị bỏ quên, cậu nắm lấy cánh tay người đàn ông, “Em thì sao? Không phải đã nói đi cùng nhau sao?”
Phong Bắc rút tay ra, “Em về làm bài tập đi.”
Cao Nhiên nhìn tay của mình, rồi lại nhìn tay người đàn ông, giọng điệu không kiềm được mà cao lên, “Không có bài tập gì, chỉ có một bài phân tích tác phẩm thôi!”
Phong Bắc không nhìn thiếu niên, “Thế về đọc truyện đi.”
Không khí chẳng hiểu sao trở nên sượng ngắt.
Dương Chí nháy mắt với Lữ Diệp, sao thế nhỉ?
Lữ Diệp làm như không nhìn thấy.
Dương Chí nhỏ giọng nói, “Diệp Tử à, có phải anh ăn no quá, mà hỏng cả não rồi không? Sao anh lại cảm thấy đội trưởng với nhóc Cao đang giận lẫy nhau ấy nhỉ? Như cặp vợ chồng son ấy.”
Mắt Lữ Diệp giật giật, cô lạnh lùng nói, “Họa từ miệng mà ra đấy.”
Dương Chí lập tức ngậm miệng.
Cao Nhiên ngẩng đầu, góc độ của cậu nhìn được hầu kết gồ lên của người đàn ông, trên nữa là chiếc cằm lún phún râu, đôi môi mỏng, nhìn rất tốn sức, “Anh Tiểu Bắc, em dốt lắm, cũng lười nữa, không thích đoán tới đoán lui, nếu anh có vấn đề gì thì nói rõ với em đi.”
Phong Bắc nhả hai hơi thuốc, “Lúc em nghẹn viên thịt…”
Cao Nhiên lộ ra vẻ mặt đồng ý, quả nhiên là vấn đề xảy ra vào lúc đó, “Làm sao ạ?”
Hầu kết Phong Bắc khẽ trượt, “Anh sờ mặt em.”
Cao Nhiên nói, “Đúng thế.”
Advertisement / Quảng cáo
Đầu lưỡi Phong Bắc quét qua điếu thuốc, giọng nói khàn khàn không rõ, “Anh còn lau nước mắt cho em.”
Cao Nhiên nhớ lại, “Hình như thế.”
Phong Bắc cúi đầu nhìn thiếu niên.
Cao Nhiên cũng nhìn lại anh, trong mắt toàn dấu hỏi chấm.
Nửa ngày sau Phong Bắc mất kiên nhẫn khoát tay, giận dữ nói, “Về đi, về nhanh lên, đừng có thập thò trước mặt anh nữa, phiền quá!”
Cao Nhiên sững người, “Anh giận gì em?”
Phong Bắc nghiêng đầu, mặt đỏ bừng, trong lòng ngột ngạt phát hoảng, anh đang giận chính mình.
Không biết nói từ đâu, không biến nói thế nào, rối hết cả lên.
Trúng tà rồi.
Quá nửa là do thằng nhóc Tào Thế Nguyên kia hại, bất thình lình mở một cánh cửa trước mặt Phong Bắc, anh không kịp đóng.
Lúc muốn đóng lại thì phát hiện ra không thể nào đóng nổi nữa.
Dương Chí nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, lẩm bẩm, “Tuổi trẻ tốt thật đấy, nhìn tốc độ người ta đạp xe kìa, sắp nhanh bằng cái ô tô Faw kia rồi.”
Lữ Diệp cũng nhìn theo hướng đó, trầm ngâm.
Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng hút xong điếu thuốc, dẫn theo Dương Chí và Lữ Diệp đến khách sạn Thiên Nguyên làm việc chính.
Khách sạn Thiên Nguyên ở phía nam thành phố, đoạn đường không tốt lắm, nhưng nếu xây xong, cả đoạn này cũng sẽ được thơm lây, đáng tiếc không thành công, hoàn cảnh bốn phía vừa bừa vừa bẩn, nghiễm nhiên trở thành khu đổ rác thải.
Dương Chí tinh mắt phát hiện đằng trước có một đống cát, nhảy phắt ra sau như bị ma nhập, “Đội trưởng, chỗ này không thích hợp ở lâu, anh mau rút đi.”
Mặt Phong Bắc đen như đáy nồi, “Tôi thấy chỉ có Diệp Tử mới có thể trị được chú.”
Anh đi đường vòng.
Dương Chí và Lữ Diệp cũng chia nhau thăm dò.
Thân phận, tuổi tác, giới tính, địa chỉ, hiện trường án mạng của ba người khác nhau, nhưng đều xoay mặt về phía này, trước mắt lực lượng cảnh sát đang ở trong tình huống không tốt lắm, cảm giác như bị hung thủ dắt mũi, đi vào vòng tròn mà đối phương đã vẽ ra từ trước đó.
Nhưng lại chẳng thể không đi.
Vì bất cứ manh mối nào cũng có thể trở thành mấu chốt phá án bắt người, không thể nào tùy ý xếp sang một bên được.
Lực lượng cảnh sát được phê duyệt đã tới, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì, cũng đã xếp người đứng canh xunh quanh, vừa có nhân vật khả nghi nào xuất hiện sẽ bị bắt ngay tại chỗ.
Tiếc là qua cả một tuần cả ngày lẫn đêm chỉ có gió thổi cỏ lay, rác bay mù mịt.
Chỗ này bị bỏ hoang đã nhiều năm, sắt xây dựng bị lấy đi rồi, mấy cái linh tinh khác cũng bị đồng nát lấy đi bán kiếm tiền.
Hận không thể xới ba tấc đất, ngay cả cái đinh ốc cũng chẳng để lại.
Giày Phong Bắc đạp lên một cục đất, bước chân anh khựng lại, cánh tay đột nhiên vung ra sau.
Cổ họng Cao Nhiên bị ghì lại, mặt tím tái, không ngừng đập vào mu bàn tay người đàn ông, miệng phát ra tiếng “ưm ưm”.
Cảm giác nghẹt thở kia biến mất, Cao Nhiên há miệng thở dốc, cái đệt, kinh khủng quá, trừ lần chết chìm kia, đây là lần thứ hai cậu cách cái chết gần tới vậy, gần đến mức tay chân cậu run lên.
Phong Bắc cau mày, “Em lén la lén lút làm cái gì đấy?”
Cao Nhiên uất ức cãi lại, “Em có lén lút đâu, tại lòng cảnh giác của anh cao quá thôi.”
Phong Bắc dở khóc dở cười, tổ tông ơi, em cũng không nhìn xem đây là đâu, nếu anh không cảnh giác, bị người ta đâm cho một nhát từ đằng sau, cũng chả biết mặt mũi người ta trông thế nào, “Đỡ hơn chưa?”
Cao Nhiên sờ sờ cổ, lòng vẫn còn sợ hãi méo xệch miệng, “Anh Tiểu Bắc, anh ra tay độc ác quá chừng.”
“Sau lưng anh của em không có mắt, tưởng em về rồi, nào có biết là em.”
Thở dài, Phong Bắc khom lưng, bàn tay to nắm lấy cằm thiếu niên ép cậu ngẩng lên, “Đừng quậy, cho anh xem nào.”
Cao Nhiên thuận theo ngửa đầu ra sau, “Phong đại gia, anh nhẹ tay chút nha.”
Trên cần cổ vốn dĩ trắng nõn của thiếu niên có thêm hai dấu tay đỏ sẫm, hai bên trái phải, nhìn rất chói mắt, Phong Bắc cẩn thận nhìn, “Để lại dấu rồi, đáng đời.”
Cao Nhiên giận, cậu hất tay người đàn ông ra, “Dựa theo lẽ thường, em sắp đến kì vỡ giọng rồi, nếu sau khi vỡ giọng xong em có giọng vịt đực khó nghe, anh đi mà trông em.”
Phong Bắc bất đắc dĩ, “Vâng vâng vâng, trông em.”
Cao Nhiên lấy bình nước trong tay người đàn ông ra uống một ngụm, “Anh Tiểu Bắc, lúc về ba mẹ hỏi em, em phải nói thế nào đây?”
Phong Bắc bị động tác tự nhiên của thiếu niên làm ngẩn ngơ.
“Ăn ngay nói thật chắc chắn là không được rồi.”
Mắt Cao Nhiên sáng lên, “Em bảo là gặp phải cướp vậy, thế thì ba sẽ không bắt em học thêm nữa.” Khó khăn lắm mới tan học, kết quả, ăn cơm xong lại phải đi học thêm, đến tối 11 12 giờ mới về nhà, mệt như chó, cậu không muốn phải trải qua lớp 11 khổ sở như thế đâu.
Phong Bắc, “…”
Trong không khí tràn ngập mùi bụi đất.
Cao Nhiên ngứa mũi, cậu che miệng hắt xì một cái.
Phong Bắc đậy nắp bình, “Không phải bảo em về nhà rồi sao? Sao lại đến đây?”
Cao Nhiên thấp giọng nói, “Em nghĩ không ra sao tự nhiên anh lại thay đổi.”
“Em còn nhỏ.”
Ngón cái Phong Bắc bấm vào chỗ cách móng tay ngón trỏ một xíu xiu, “Dung lượng não chỉ lớn bằng này, lớn rồi sẽ hiểu.”
Lớn rồi, em sẽ hiểu, dù anh có là anh ruột em, cũng không thể nào mập mờ với em như vậy, huống hồ còn không phải ruột thịt.
Cao Nhiên lườm người đàn ông một cái, điêu.
“Sao lại chê em phiền?”
“Hả?”
“Anh chê em phiền.”
“Có à?”
Phong Bắc vờ ngớ ngẩn, “Anh của em lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm.”
Cao Nhiên bị người đàn ông đẩy về phía trước, hừ một tiếng, “Lần sau anh mà còn vô duyên vô cớ nổi giận với em, em sẽ không để ý anh nữa, thật đấy, em nói được làm được.”
Phong Bắc mím môi, không nói gì.
Quanh đấy có rất nhiều cát, với người khác thì chẳng sao, với Phong Bắc, rất muốn chết.
Cao Nhiên nhìn người đàn ông tái xanh tái xám, mồ hôi túa ra, cũng đồng tình thở dài một tiếng, cái bệnh lạ này cũng thảm quá đi, chẳng kém gì cậu cả.
Nhắc mới nhớ đầu cậu không còn đau nữa.
Chỉ có chứng mất ngủ vẫn còn, cực kì khổ sở.
Phong Bắc không thể chạm vào cát, đứng gần nhìn cũng chịu không nổi, anh bèn đi vòng, vòng tới vòng lui, phát hiện không ra ngoài được.
Cao Nhiên nghĩ cách, “Không thì em cõng anh ra, anh nhắm mắt lại, không nhìn thấy, chân cũng không bị dính cát.”
Phong Bắc nói, “Nghe cũng được, nhưng em cõng không nổi đâu.”
Cao Nhiên nói phải thử một chút.
Phong Bắc không đồng ý, thử cái gì, căn bản là không cần, vừa nhìn đã biết rồi, gầy như cái sào, cõng được anh mới là lạ.
Cao Nhiên tiếc nuối, “Anh Tiểu Bắc, anh bỏ lỡ danh hiệu người đầu tiên em cõng rồi.”
Cái danh hiệu này nghe có sức hấp dẫn ra phết.
Tự dưng Phong Bắc lại thấy hối hận.
Lưng Cao Nhiên khòm xuống, suýt chút nữa là cậu quỳ sấp mặt rồi, bên tai vang lên tiếng cười trêu của người đàn ông, “Anh em sống tới ngày hôm nay, cũng lần đầu tiên để người ta cõng, cái danh hiệu này cho em đấy.”
Ấu trĩ như trẻ con.
“Thế em cám ơn anh.”
Cao Nhiên hít một hơi thật sâu, lưng không thẳng lên nổi, cậu cắn răng, “Đệt, anh nằm yên chưa, tay ôm cổ em, nhấc chân lên, nhanh lên!”
Tấm lưng thiếu niên gầy gò mảnh khảnh, run lên bần bật, Phong Bắc có thể cảm thấy hô hấp nặng nề của cậu, bản thân cũng chẳng dám dồn hết trọng lượng lên lưng cậu, sợ làm tổn thương xương cậu.
Dồn sức, rồi lại dồn sức, vẫn không đứng lên nổi.
Cao Nhiên khiếp sợ, cậu hổn hển, “Anh Tiểu Bắc, em chân thành đề nghị anh, anh nên đổi tên thành Phong Cường Tráng đi.”
Phong Bắc, “…”
Đến khúc rẽ, Cao Nhiên đứng tại chỗ ngó lên trên, chóng mặt.
Mảnh đất này cực âm u, nếu đến tối, đừng nói là có ma, có cùng với ma lưng dựa lưng, mặt đối mặt cũng chẳng thấy lạ.
Cao Nhiên nghe tiếng chơi đùa, cậu đi về phía đó, thấy cách đó không xa có mấy đứa nhỏ đang nghịch cát, nâng tay lên rồi mở hé ra cho hạt cát chảy xuống, gió thổi một cái, mắt híp lại không mở ra nổi, xong lại vui vẻ cười ha ha.
Không biết không sợ.
Phong Bắc thấy thiếu niên đến chơi cùng mấy đứa trẻ kia, anh không đến gần, mà đứng yên nhìn xung quanh, đảm bảo nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra cũng có thể ứng biến kịp.
Sự xuất hiện của Cao Nhiên hấp dẫn chú ý của những đứa trẻ kia, cậu nhanh chóng đắp hai đống cát nhỏ, xong dùng ngón tay vẽ mấy họa tiết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Phản ứng rất bình thường.
Cao Nhiên tỏ ra thần bí, “Các em thấy rồng bao giờ chưa?”
Bọn trẻ đều lắc đầu.
Cao Nhiên đẩy đống cát xuống, chỉ vào con rắn dài ngoằng nói, “Rồng nè.”
Một đứa nhỏ nói, “Rồng có râu, của anh hông có.”
Cao Nhiên mặt không đỏ tim không loạn đáp, “Bị rụng rồi.”
Cậu xóa con rồng đi, hỏi mấy đứa nhỏ, “Bọn em có thường đến đây chơi không?”
Vẫn là đứa bé kia đáp, nó lớn hơn một chút, không sợ người lạ, “Không ạ, bọn em chỉ đến vào thứ bảy thôi.”
“À, thế à.”
Cao Nhiên luồn hai tay vào đống cát, “Đừng sợ, cùng chơi đi, anh dạy bọn em làm rồng.”
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, chưa gì đã túm tụm vào anh trai mới tham gia rồi.
Cao Nhiên liếc mắt nhìn thứ một bé trai cầm trong tay, tròn mắt, “Cái gì đây? Dao à? Nhìn sắc ghê nhỉ, em lấy ở đâu ra thế?”
Cậu nhóc tưởng là Cao Nhiên muốn cướp, liền giấu béng thứ đó ra sau lưng, “Đây là của em!”
Cao Nhiên lo nó đứt tay nên không làm gì, cười hì hì bảo, “Anh biết là của em rồi, cho anh xem thử chút đi.”
Bé trai trợn mắt, “Không cho anh xem!”
Cao Nhiên vẫn giữ nụ cười xán lạn vô hại, “Chỉ nhìn chút thôi mà, được không?”
Mấy đứa trẻ nhìn bé trai, khinh bỉ, “Mày keo thế? Mới nãy ảnh còn dạy mày làm rồng đó.”
Mặt bé trai đỏ như mông khỉ, “Được rồi, một chút thôi đó.”
Cao Nhiên lấy thứ trong tay bé trai ra, phát hiện là một con dao, nhưng bình thường không dùng đến, phải là người trong một ngành nghề đặc biệt nào đấy mới dùng.
Cậu lẩm bẩm, “Lưỡi dao mỏng ghê.”
Bé trai bỗng giật phắt lại, Cao Nhiên không để ý, lưỡi dao chạm nhẹ vào ngón tay, rớt mất một miếng thịt.
Lúc máu chảy ra, Cao Nhiên vẫn còn mơ hồ.
Mấy đứa nhỏ kia sợ phát khiếp, lũ lượt chạy mất.
Cao Nhiên phản ứng lại, nhanh chóng lấy áo bịt lên miệng vết thương, gọi ầm lên, “Anh Tiểu Bắc ——”
Phong Bắc nhanh chân chạy lại, thấy áo cậu nhóc đẫm máu, tí tách chảy xuống, anh lập tức lấy tay rịt vào, đưa đi bệnh viện.
Tay Cao Nhiên khâu hai mũi, trên áo dính một bãi máu lớn, cậu đã sẵn sàng tâm lý về nhà bị mắng rồi.
Phong Bắc vắt chân ngồi trên ghế ngơ ngẩn.
Khoảnh khắc đó, nỗi lo lắng cho thiếu niên che mất sự sợ hãi và tuyệt vọng, cũng không thấy kinh hoảng bất lực nữa, lúc bình tĩnh lại rồi, mới có cảm giác cả người bủn rủn uể oải, mồ hôi lạnh ướt hết cả lưng.
Phong Bắc dựa đầu vào vách tường, nhắm mắt lại, có cái gì đó đang sinh trưởng trong tim, không thể nào lờ đi được nữa.
Cái cảm giác đó…
“Anh Tiểu Bắc.”
Cao Nhiên lại gần gọi hai tiếng, mới thấy người đàn ông mở mắt ra nhìn mình, cậu ra hiệu cho anh nhìn hạt cát trên giày anh, “Anh không sợ ạ?”
Phong Bắc lúc này mới chú ý, gần như là run lẩy bẩy cởi giày ra, hô hấp rối loạn tùng phèo, mặt ngơ ngác như gặp quỷ.
Cao Nhiên, “…”
Vẫn sợ.
“Lúc đó chắc vì anh lo lắng cho em, nên mới không sợ.”
Cao Nhiên ngồi xuống cạnh người đàn ông, nhắc lại câu đã từng nói trước đây, “Anh Tiểu Bắc, anh mà là anh ruột của em thì tốt rồi.”
Không tốt đâu, có thể nói là cực kì không tốt.
Advertisement / Quảng cáo
Không tốt cụ thể chỗ nào thì anh không nói rõ được 1 2 3 4 5, Phong Bắc nhất thời không làm rõ được mối tơ vò này, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Con dao đó được mang vào cục rồi.”
Cao Nhiên “À” một tiếng, “Em bị thương ngón trỏ tay phải, không cầm bút được, bài văn phân tích kia phải nhờ công anh rồi.”
Phong Bắc làm như không nghe thấy.
Cao Nhiên giơ cái ngón tay bị băng lại trước mặt người đàn ông, nghiêm mặt nói, “Đội trưởng Phong, em là vì quốc gia, vì nhân dân mà bị thương.”
Phong Bắc méo mặt, “Vâng, em vĩ đại, tương lai tổ quốc nhờ cả vào em đấy.”
Cao Nhiên đánh giá bằng ba từ, quá giả tạo.
Cậu ngoắc ngoắc ngón trỏ, cảm thấy tám mươi phần trăm là không làm nổi bài phân tích văn học này rồi.
Phong Bắc nghe điện thoại của Dương Chí.
Mấy đứa nhỏ đó thứ bảy chủ nhật nào cũng đến bãi rác ở khách sạn Thiên Nguyên bới đồ, may thì bới ra được món đồ chơi nhỏ nào đấy, không thì quần áo giày dép còn mặc được, còn có thể mang chai lọ gì đó về đựng đồ.
Con dao này là bé trai bới ra từ trong đó.
Một con dao dùng trong ngành y.
Trên đó có vài dấu vân tay, không có giá trị điều tra.
Đầu mối duy nhất là con dao đó tạo ra vết cắt trùng với vết cắt trên cổ Hứa Vệ Quốc, phán định được hung khí gây án, con dao sản xuất ở thành phố Y, chế tạo năm 95, giờ không còn trên thị trường nữa, đã bị thay thế bởi cái tốt hơn.
Cao Nhiên thầm nghĩ, những người xung quanh nạn nhân đều không hợp với đặc tính kẻ tình nghi, không thể nào khoanh vùng một hay hai người được.
Năng lực của cậu không dùng được.
Cũng không thể bảo dân toàn huyện tập trung lại, cởi sạch quần áo ra cho cậu kiểm tra được, không thực tế, chẳng bằng nghĩ cách điều tra từ con dao.
Cao Nhiên về nhà bị mắng một trận.
Nhưng cậu là người bệnh, ba cậu chưa mắng được bao lâu, đã bị mẹ ngắt lời, còn mắng lại ba mấy câu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cao Nhiên nịnh nọt bưng chén trà lại cho ba nguôi giận, “Ba ơi, ba biết khách sạn Thiên Nguyên không ạ?”
Cao Kiến Quân thổi chén trà nóng, “Có nghe, con hỏi chuyện này làm gì?”
Cao Nhiên ngồi xuống ghế, “Hỏi chơi thôi ạ, bạn cùng bàn của con nói ở đó có ma.”
Cao Kiến Quân đặt chén trà lên bàn, “Ma quỷ gì, trên đời làm quái gì có ma.”
Lưu Tú bước qua ngưỡng cửa nói một câu, “Sao lại không có, chính mắt em còn thấy ma trơi, bay tới bay lui ở đằng sau.”
Cao Kiến Quân cáu lên, “Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, đó là photpho, hiện tượng tự nhiên rất bình thường, em làm mẹ mà suốt ngày lừa trẻ con!”
Rồi cãi nhau.
Cao Nhiên cầm một củ ấu ra ngoài, “Bà ơi, bà có muốn ăn không? Con bóc vỏ cho bà nha?”
Bà Cao đang xả ống tay áo thượng đầu sợi, cái miệng khô quắt giật nhẹ, “Lục Lục, con làm xong bài tập rồi hả?”
Bà nội nhận ra mình ư? Cao Nhiên mừng ra mặt, “Chưa xong ạ, tối con làm.”
Bà Cao liếc mắt nhìn thiếu niên, “Bà đang nói với cháu bà, mi là ai?”
Lòng Cao Nhiên nguội một nửa, “Vẫn chưa nhận ra con ạ.”
Cậu cúi đầu lột củ ấu, đầu ngón tay bị bọc kín mít, khó dùng lực, chẳng còn cách nào khác, cậu bèn nhe răng cắn.
Bà Cao ra sân ngồi xổm.
Cao Nhiên nói, “Bà ơi, bà ngồi thế mệt lắm, tê chân đấy.”
Bà Cao không đáp.
Cao Nhiên mới bóc xong củ ấu đã nghe tiếng nước, cậu nhìn bãi nước trên mặt đất, vội vã quay đầu gọi mẹ, “Mẹ ơi, mẹ mau ra đây đi——”
Bà Cao tiểu ra quần.
Lưu Tú đổi cái quần ướt sũng của bà Cao, bảo bà lần sau vào bồn cầu mà đi vệ sinh, đừng có đi bậy lung tung, không dễ dọn.
Bà Cao cứ như thể oan ức lắm mà mở miệng ra mắng, nói Lưu Tú chê bà, còn nói Lưu Tú nói xấu bà trước mặt con trai, không phải loại tốt lành gì.
Lưu Tú bưng chậu rửa mông của bà cụ đi, đổ ào vào trong ao, tiếng vang rất lớn, đủ thấy tâm trạng nát bét của cô.
Cao Nhiên luống cuống nhìn mẹ.
Lưu Tú nương theo nhìn lại con trai mình.
Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì.
Cuộc sống, cuộc sống, chính là sinh ra ở trên đời này, dốc hết sức sống sót.
Muốn thanh nhàn ư? Đừng có mơ.
Cuộc sống không như ý, mười người thì tám chín người, đọ thê thảm, đọ hạnh phúc, đọ dữ dội, quay đầu lại, ngày qua ngày ai cũng phải là cho thân mình, ngoài tìm niềm vui trong nỗi khổ ra, còn biết làm thế nào nữa?
Hôm nay Cao Nhiên xui một cách khác thường.
Đầu tiên là bị Phong Bắc tưởng là kẻ xấu mà bóp cổ để lại hai dấu tay, sau đó bị dao gọt mất một miếng thịt, vừa nãy lúc cắn củ ấu còn bị rách miệng nữa.
Cậu liếm khóe miệng rướm máu, bần thần.
Ba gọi điện thoại cho chú, từ vẻ mặt lúc đó có thể đoán được, không sắp xếp được chuyện này.
Theo lý thuyết, ba chỉ bảo chú góp một phần tiền, cũng không nói chú phải đưa toàn bộ tiền trong nhà ra, xem như là hợp tình hợp lý lắm rồi.
Nhưng chú nói tài chính trong nhà đều nằm trong tay cô, trên người chú chẳng có bao nhiêu, không biết thật hay giả.
Cao Nhiên rũ mắt nhìn con kiến dưới chân, xem nó thấp cổ bé họng cõng một hạt gạo vượt núi băng đèo, khá là gian khổ.
Người cũng vậy.
Mẹ chỉ lớn hơn cô có một tuổi thôi, nhưng đứng cạnh nhau thì trông già hơn hẳn.
Cao Nhiên không rõ tình hình nhà chú cho lắm, nhưng cậu cảm thấy người sống trên đời này, tốt nhất là đừng thẹn với lương tâm.
Ai mà chẳng có lúc già đi, già còn đáng sợ hơn là chết, không trốn được.
Lưu Tú bóc củ ấu cho con trai, “Tiểu Nhiên à, tương lai mẹ già rồi, giống như bà con chẳng nhớ cái gì hết, mới cơm nước xong miệng còn đầy mỡ, lại bảo mình chưa ăn, không chịu nghe người khác, suốt ngày nói mê sảng, còn không chế được đại tiểu tiện, con có chê mẹ không?”
Cao Nhiên ăn củ ấu, ú ớ nói, “Mẹ à, mẹ đừng nghĩ thế, con là con mẹ, mẹ là mẹ con, nếu con mà chê mẹ, sẽ bị trời đánh, chuyện đó con làm không nổi.”
Lưu Tú mỉa mai, “Chưa chắc, nếu con giống chú con đi làm thằng cháu, chuyện gì cũng nghe lời vợ, đừng nói là chê mẹ con, có khi còn đánh cả mẹ con nữa ấy chứ.”
Cao Nhiên hơi biến sắc, “Mẹ, mẹ đừng cười như thế, sợ lắm, mẹ khó chịu trong lòng thì cứ xả ra với ba và con, bọn con đảm bảo mắng không mắng lại, đánh không đánh lại luôn.”
Lưu Tú quan tâm đến vấn đề lúc trước, “Con liệu có giống chú con không?”
Cao Nhiên lắc đầu quầy quậy, cam kết với mẹ xong còn nói, “Nếu mẹ không tin, thì con không lấy vợ nữa.” Trong tương lai của cậu cũng không có vị trí của người vợ, không biết phải sắp xếp thế nào, xa lạ quá đỗi.
Lưu Tú vội la lên, “Thế sao được, con không tìm vợ, mẹ biết đi đâu ôm cháu đây?”
Cao Nhiên, “…”
Lưu Tú nói, “Đến lúc nên tìm rồi, thì nhìn người chuẩn một chút, tìm một người tâm địa thiện lương, toàn tâm toàn ý tốt với con, đừng để bị lừa.”
Cao Nhiên vâng dạ.
Cái chuyện tìm vợ này còn sớm lắm.
Lưu Tú quay về chuyện của bà cụ, cô nói người mà chẳng nhớ nổi chuyện gì, trong lòng cũng không dễ chịu, “Tiểu Nhiên, mẹ không phải là người cay nghiệt, càng không phải loại con dâu ác độc mà bà con nói, mấy lần nổi nóng đều là kiềm lòng chẳng đặng, con hiểu chứ?”
Cao Nhiên gật đầu, có thể hiểu được, mẹ đã cố hết sức rồi.
Người khác có lẽ sẽ chẳng thấy gì ghê gớm, nhưng chuyện rớt xuống đầu mình rồi, mới có thể hiểu rõ nỗi khó xử trong đó, dù là thánh nhân cũng bị ép điên.
Lưu Tú lau mắt, “Mẹ giờ đang làm cho con xem, hi vọng tương lai con cũng có thể làm thế với mẹ và ba con.”
Cao Nhiên thấy ba đi ra từ nhà chính, bèn rời đi, để hai người tâm sự lời tận đáy lòng.
Tối Phong Bắc đến tìm Cao Nhiên, hỏi mắt cậu sao đỏ vậy? Có phải mới khóc không.
Cao Nhiên vứt tiểu thuyết sang một bên, nói dăm ba câu chuyện về bà nội cho người đàn ông nghe, muốn nghe suy nghĩ của anh.
Phong Bắc ngồi bên giường, “Trong nhà có một người già mắc chứng đãng trí, những chuyện mà người thân phải chịu đựng có rất nhiều, mẹ em đã làm rất tốt rồi, tục ngữ nói rất hay, thiện giả thiện báo.”
Cao Nhiên hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh nghĩ bà nội em đi viện dưỡng lão tốt, hay là không tốt ạ?”
Phong Bắc nhíu mày, “Có cả tốt cả xấu.”
Cao Nhiên nghe người đàn ông phân tích, cậu thở dài, chuyện phiền não của người lớn nhất định còn nhiều hơn cậu tưởng tượng nữa.
Trên có già dưới có trẻ, củi gạo dầu muối dấm chua trà, có rất nhiều… thứ như thế.
Phong Bắc kể chuyện đến một nửa, phát hiện cậu nhóc đã nhắm mắt, người không động đậy, một giây trước anh vẫn chỉ ngồi đó nhìn, một giây sau đã cúi người lại gần.
Hơi thở sạch sẽ ấm áp của thiếu niên phả lên, mơn trớn đôi môi Phong Bắc, anh nhận ra khoảng cách quá gần, người cứng đờ lại.
Đúng lúc này, Cao Nhiên mở choàng mắt ra.
Phong Bắc “cạch” một tiếng thẳng người dậy, nghiêm mặt chất vấn, “Em vờ ngủ hả?”
Cao Nhiên không trả lời, cậu híp mắt, tối nay người đàn ông kể chuyện chẳng tập trung gì cả, vừa nãy đối mắt với cậu liền lảng đi, rất khác thường, cực kì khác thường.
Cho nên cậu mới vờ ngủ để xem thử.
“Anh Tiểu Bắc, anh như vậy là có tật giật mình.”
Phong Bắc nghe thiếu niên nói, tự chửi mình trong lòng, ngoài miệng thì bảo, “Vớ vẩn.”
Cao Nhiên đứng trên giường, nhìn thẳng vào người đàn ông, “Anh đỏ mặt.”
Phong Bắc lên cơn nghiện thuốc lá, sờ trong túi thấy trống không, mồm miệng khô rang, “Tại bóng đèn đấy.”
Cao Nhiên trầm mặc một lúc, “Em biết rồi!”
Tim Phong Bắc hẫng một nhịp, rồi lại đập thùng thùng, đang tính dùng vụ án để đổi chủ đề, đã nghe thiếu niên bình tĩnh nói, “Anh ghé vào gần như vậy, là muốn ấn mũi em lên trên, biến em thành con heo.”
Nửa ngày sau Phong Bắc mới mở miệng, “… Đồ ngốc.”
Ban đêm Phong Bắc không đi, ngủ cùng Cao Nhiên.
Một người như mọi khi ngủ không sâu, sau hai, ba tiếng đã toát mồ hôi bừng tỉnh, lát sau lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Một người thì đẩy thiếu niên vô thức lăn vào lồng ngực mình, gác cả tay chân lên ra, một đêm không ngủ.
Ba ngày thì có hai ngày trời đổ mưa thu, cả huyện đều ẩm ướt, khiến người ta muộn phiền.
Vụ án chậm chạp không có tiến triển, cả ba tuyến pháp y, dao, dân ngoại tỉnh đều không có manh mối khả quan.
Lực lượng cảnh sát dường như rơi vào một cái vòng luẩn quẩn.
Giáo sư Chu vẫn không thể dựa theo lượng thông tin ít ỏi trước mắt mà phác họa chân dung tội phạm được, ông cần thời gian.
Cao Nhiên và Giả Soái tan học về nhà, tình cờ gặp Phong Bắc đang dẫn người đi tuần tra, cậu chống chân xuống đất chào.
Phong Bắc căn dặn đóa hoa tổ quốc, “Tối ở nhà thôi, đừng ra ngoài đi lung tung.”
Cao Nhiên nói biết rồi ạ biết rồi ạ.
Đi xa rồi, cậu vẫn cứ liên tục ngoái lại, nhếch miệng cười, “Sao, đẹp trai chứ.”
Giả Soái thản nhiên bảo, “Không thấy thế.”
“Ông ghen tị chớ gì.”
Cao Nhiên quệt miệng, “Đó mới là đàn ông đích thực chứ.”
Giả Soái không nói gì.
Cao Nhiên một tay cầm lái, một tay cởi bớt cúc áo đồng phục ra, toát mồ hôi.
Góc đường xuất hiện một bóng dáng cao to, cậu không phanh kịp, đâm sầm vào.
Tào Thế Nguyên không né, anh nắm cái ghi-đông ghìm lại, gân xanh trên cánh tay hiện cả lên.
Tình huống đột ngột xảy ra, người đi đường đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Cao Nhiên bị bật lên rồi ngã lại ghế ngồi, suýt nữa bay xuống đất, cậu sợ hãi không thôi, “Sao ông không né?”
Tào Thế Nguyên ung dung vỗ vết bánh xe trên quần, nhấc chân rời đi, chẳng hề đáp lại.
Cao Nhiên quắc mắt nhìn bóng lưng anh, cứ như muốn soi ra hai lỗ thủng trên đó.
Giả Soái hỏi thiếu niên, “Ai thế?”
Cao Nhiên thổi sợi tóc trên trán, “Hồ ly, Tào hồ ly, Tào Thế Nguyên, đội trưởng Tào.”
Giả Soái nói, “Ánh mắt anh ta nhìn ông không bình thường.”
Cao Nhiên giật mình, Soái Soái nhận ra ư? Cậu túm lỗ tai, líu lưỡi, “Đâu, đâu có đâu?”
Giả Soái nhíu mày, “Tôi còn chưa nói gì, ông đã hoảng rồi.”
Cao Nhiên thầm nghĩ, sao mà không hoảng cho được? Tào hồ ly có thể là loại người đó đó.
Cậu không thể để Giả Soái tiếp xúc với những thứ đó được, ai mà biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.
Các cảnh sát chia nhau đứng phố lớn ngõ nhỏ, luân phiên tuần tra.
Advertisement / Quảng cáo
Hơn 10 giờ tối, Trần Lỵ đang đá lưỡi với bạn trai trong ngõ, tiếng nước bọt vang lên rõ to, cả hai đều rất tập trung.
Một luồng sáng chiếu từ ngoài ngõ vào, họ giật bắn mình, hồn vía suýt bay ra ngoài.
Dương Chí ho khan hai tiếng, “Không còn sớm nữa, hai người đừng ở bên ngoài, không an toàn.”
Chuyện tốt bị phá hỏng, gã đàn ông rất khó chịu, gằn giọng quát, “Mày là ai? Bọn tao yêu nhau thì làm sao, mày quản lý được chắc?”
Dương Chí mặc đồng phục, anh chiếu cây đèn pin lên người mình.
Gã kia càng dữ dằn hơn, “Cảnh sát thì ghê lắm à, bọn tao là người yêu đàng hoàng, không phạm pháp!”
Dương Chí cười mỉa, “Không phạm pháp thật, tôi chí có lòng nhắc nhở thôi.”
Gã kia còn muốn nói gì nữa, Trần Lỵ cảm thấy quá mất mặt, bèn kéo gã lại, “Thôi, đừng gây chuyện, làm ầm lên xấu hổ lắm, mai mình gặp nhau là được rồi.”
Trong câu đó có ý riêng.
Gã kia hôn lên chụt mặt cô một cái, “Được rồi, mai gặp.”
Dương Chí thấy gã kia đẩy cánh cổng nhà thứ ba đi vào, há hốc miệng.
Ở ngay cửa nhà rồi, sao không đi vào?
Trần Lỵ sửa sang lại quần áo, “Ba mẹ anh ấy không thích tôi.”
Dương Chí không hiểu nổi cô gái này nghĩ thế nào, lại còn chạy đến tận cửa nhà người ta hiến thân nữa.
Tình yêu quá đỗi diệu kỳ.
Dương Chí thấy cô gái tiến về phía này, liền nghiêng người tránh.
Trần Lỵ nói, “Anh cảnh sát, đã trễ thế này còn tuần tra sao ạ, vất vả rồi.”
Dương Chí nói, “Việc cần làm.”
Trần Lỵ ngượng ngùng cười, “Cũng vì có các anh, nên tôi mới dám đi hẹn hò vào buổi tối.”
Dương Chí đưa cô gái một đoạn đường, nghe cô nói không cần liền đi hướng khác.
Nhà Trần Lỵ ở ngõ phía tây, từ ngõ chính đi vào, rẽ trái đi khoảng 3, 4 phút, qua chừng mười đầu ngõ, rẽ phải, ngay căn nhà đầu tiên.
Trong thời gian này, trong một đống nhà, chỉ có mấy ánh sáng yếu ớt, quá nửa là học sinh đang thức đêm làm bài.
Trước khi ra cửa Trần Lỵ có sửa soạn một phen, chân đi giày da, bước đi phát ra tiếng cộp cộp.
Lúc thường nghe thấy êm tai, còn cố ý đi chậm lại, vừa đi vừa nghe, cứ như mình là một cô gái giàu sang quyền quý, sắp sửa được người ta để ý đến.
Lúc này chẳng hiểu sao, nghe lại thấy sờ sợ.
Trần Lỵ đột nhiên dừng bước, loáng thoáng cảm giác có ai đang đi sau mình.
Cô nhìn ra sau, đằng sau chẳng có ai cả.
Trong con ngõ không có đèn, hai đầu đều tĩnh lặng, ngay cả con mèo hoang kiếm ăn cũng chẳng có.
Tim Trần Lỵ đập như trống, cô sải bước về nhà, hối hận mình lại đi giày da, không thể nào bước nhỏ tiếng hơn được.
Trần Lỵ nghe thấy tiếng nói chuyện, vọng đến từ phía khác, là người cảnh sát mới gặp cách đó không lâu kia.
Có cảnh sát đang tuần tra xung quanh, có thể có chuyện gì được chứ?
Tên trộm cũng chẳng ngốc, sẽ không xuất hiện vào lúc này.
Trần Lỵ không khỏi cảm thấy cạn lời với hành vi nghi thần nghi quỷ của mình, cô thở phào một hơi, chậm lại bước chân.
Ai ngờ chẳng bao lâu sau, cảm giác đó lại xuất hiện.
Dường như đằng sau có tiếng bước chân.
Nghe nhầm à? Chắc là tiếng chân của mình.
Cái ảo giác này cũng không phải mới xuất hiện lần đầu, Trần Lỵ tự an ủi mình.
Bốn phía tối tăm tĩnh mịch, không biết trong ngõ nào sẽ có thứ gì xông ra.
Đầu Trần Lỵ tê rần, cô chạy thẳng một mạch về nhà, hổn hển vỗ ngực, “Làm mình sợ muốn chết.”
“Cuối cùng cũng về đến nhà.”
Trong nháy mắt mặt Trần Lỵ trắng bệch, câu sau không phải do mình nói.
Cô run rẩy chậm chạp quay đầu, nhìn thấy một người đứng đằng sau.