Chương 5: Ôi chao bố ơi, chú ấy cười lên càng giống

Tiếng sủa của chó đen khiến tôi bừng tỉnh, vừa rồi trong lúc quá hoảng sợ, tôi suýt nữa bóp chết chó đen.

Tôi vội vàng buông tay ra, xoa đầu chó đen, nhìn Lộ Lộ ngày càng mờ nhạt.

"Lộ..."

Tôi vừa gọi một tiếng, Lộ Lộ đã biến mất ngay trước mắt tôi.

"Cọt kẹt", tiếng cửa phòng ngủ mở ra.

Bố tôi đã thay quần áo, cùng mẹ tôi đi ra.

Thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào không khí, bố tôi theo bản năng sờ lên cổ, tưởng rằng thứ bẩn thỉu đó lại xuất hiện.

Ông ấy lập tức quát lớn: "Thằng cờ hó! Mày nhìn lại bản thân xem! Nhà họ Triệu này cũng là nơi mày có thể đến quậy phá sao? Còn không mau cút đi!"

Bố tôi nói năng rất hung dữ, chỉ tiếc là ông ấy vừa núp sau lưng chó đen vừa nói.

Thấy chó dựa hơi chủ, chưa thấy chủ dựa hơi chó bao giờ.

Tôi vội vàng túm lấy vạt áo bố tôi: "Bố ơi, vừa rồi không phải con ma nhỏ đó, là Lộ Lộ."

"Ôi trời con gái, nó có phải đến câu hồn con không?" Mẹ tôi hốt hoảng hỏi.

Tôi lắc đầu: "Không phải đâu mẹ, Lộ Lộ đến là để nói cho con một chuyện."

Sau đó, tôi kể lại toàn bộ những gì Lộ Lộ nói cho bố mẹ nghe.

Nghe xong, bố mẹ tôi đều im lặng.

"Haiz, xem ra Lộ Lộ cũng là người tốt."

Mẹ tôi thở dài: "Con bé đó sao lại bạc mệnh như vậy chứ, nó mới 14 tuổi thôi mà."

Bố tôi không nói gì, đi thẳng ra cửa.

Tôi đuổi theo hỏi: "Bố, muộn thế này rồi, bố đi đâu vậy?"

"Đi mượn bác cả con ít tiền, sáng mai bố đưa con lên thị trấn tìm vị cao nhân mà Lộ Lộ nói."

Mẹ tôi lo lắng nói: "Gần một giờ sáng rồi, hay là để mai đi."

Bố tôi lắc đầu: "Chuyện này không thể trì hoãn, ai biết được vị cao nhân đó đến lúc nào, đi sớm một chút cho chắc, đừng bỏ lỡ cơ hội."

"Đây là chuyện liên quan đến mạng sống của con gái, sao tôi có thể lơ là được."

Mẹ tôi không yên tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác: "Vậy anh lái xe cẩn thận."

Bố tôi lên xe máy, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi và mẹ.

Mẹ tôi bảo tôi về phòng ngủ tiếp, bà ấy muốn ngồi đợi bố tôi về.

Lúc này tôi nào dám ngủ, cứ nhắm mắt lại là lại nghĩ đến con ma nhỏ và Lộ Lộ, thứ hai là tôi cũng lo lắng cho bố, nhưng không chịu nổi mẹ cứ lải nhải bên tai, tôi đành nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nửa tiếng sau, bố tôi trở về, trong lòng tôi mới phần nào yên tâm.

"Mượn được bao nhiêu?" Mẹ tôi ghé sát tai bố tôi hỏi nhỏ.

"Năm vạn tệ." Bố tôi giơ năm ngón tay lên.

Mẹ tôi giật mình: "Sao lại mượn nhiều thế?"

"Anh sợ không đủ, đưa cho anh cả sổ tiết kiệm năm vạn trong nhà nữa, sáng mai anh mang đi."

Thấy mẹ tôi không nói gì, bố tôi liền thể hiện khí phách của một người chủ gia đình.

"Đừng tiếc tiền nữa, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho con gái, đừng nói là mười vạn, dù có phải bán máu bán thận, anh cũng phải giải quyết chuyện này cho bằng được."

Mẹ tôi thở dài: "Em không phải tiếc tiền, em chỉ sợ tiền mất tật mang, chuyện của con gái lại không giải quyết được."

"Cứ đi từng bước một đã, em về phòng ngủ đi, lúc về nhớ đi nhẹ nhàng thôi, đừng làm con bé thức giấc."

Nói xong, bố tôi nhìn quanh quất: "Con chó đen đâu rồi?"

Mẹ tôi đáp: "Đang ở trong phòng ngủ với con bé."

"Ừ, vậy em đi ngủ đi."

"Cọt kẹt", tiếng cửa phòng ngủ mở ra.

Nghe tiếng cửa mở, tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cảm nhận được mẹ tôi đang nằm xuống bên cạnh, tôi muốn nói chuyện, nhưng nhất thời lại không biết nói gì.

Nghĩ đến những lời bố tôi vừa nói, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác xúc động, đồng thời cũng rất áy náy, bản thân đã gây ra gánh nặng lớn như vậy cho gia đình.

Trong lòng tôi oán trách ông trời bất công, tại sao lại để tôi gặp phải chuyện này, cứ oán trách như vậy, tôi mê man chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị mẹ lay tỉnh.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy quầng thâm trên mắt mẹ, tôi lo lắng hỏi: "Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon sao?"

"Mẹ chỉ ngủ được một lúc thôi."

Mẹ tôi lấy ra một túi giấy, đưa cho tôi.

Tôi mở túi giấy ra, bên trong là rất nhiều tiền, còn có một cuốn sổ tiết kiệm.

"Tính bố con rất trầm ổn, nhưng hễ động đến chuyện của con là ông ấy lại dễ nóng vội."

"Mà cứ nóng vội lên là ai nói gì ông ấy cũng tin, chỉ muốn đưa tiền ngay lập tức."

"Cho nên mẹ nghĩ, số tiền này cứ để ở chỗ con trước, nếu vị cao nhân nào đó không có bản lĩnh gì thì con đừng đưa tiền vội, chuyện này mẹ giao hết cho con quyết định."

"Điều thứ hai, mẹ muốn nói với con rằng, số phận của con nên nằm trong tay con."

Phải tin tưởng đến mức nào mới giao mười vạn tệ vào tay tôi chứ.

"Nhanh đi rửa mặt đi, mẹ làm cho con món mì trộn dầu ớt con thích ăn đấy." Mẹ tôi nói.

"Vâng ạ mẹ."

Tôi đứng dậy, cất tiền dưới gối, rồi đi ra phòng khách.

Vừa bước đến phòng khách, tôi đã thấy bố tôi hớt hải chạy tới, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

"Lệ Bình, anh tìm được người tài kia rồi."

Tôi đang trộn mì, nghe thấy tiếng bố, vội vàng đặt bát lên bàn.

Mẹ tôi vui mừng nói: "Nhanh vậy đã tìm được rồi?"

Bố tôi cười ha hả: "Anh nghe chú Hai nói, người tài đó là sư đệ của Lâm Bán Tiên, hôm nay đến trấn Thanh Hoa là để nhận tro cốt của Lâm Bán Tiên mang về Giang Thành an táng."

Mẹ tôi vui mừng vỗ nhẹ tay xuống bàn: "Ôi chao, vậy thì thật là chuyện tốt, nếu là sư đệ của Lâm Bán Tiên, chắc chắn sẽ nể mặt Lâm Bán Tiên mà giúp đỡ con bé."

Mẹ tôi vừa nói, hai tay vừa chắp lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ông trời có đức hiếu sinh, con gái tôi được cứu rồi, con gái tôi được cứu rồi."

Vừa nói, khóe mắt mẹ tôi đã rưng rưng.

Ban sáng thức dậy, trong lòng tôi còn có chút chán nản, bây giờ nghe được tin này từ bố, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy vui mừng.

Bố tôi vào nhà lấy chìa khóa xe, vỗ nhẹ vào trán tôi.

"Đừng ăn nữa con gái, đi thôi."

Tôi mới chỉ húp được hai miếng, còn chưa ăn xong: "Bố, con chưa ăn xong mà."

Đây chính là món mì trộn dầu ớt mà tôi thích nhất.

Bố tôi ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: "Ăn gì nữa, lát nữa vào huyện bố mua KFC cho con."

Trời ơi!

Mắt tôi sáng rực, "Bố đúng là người bố tốt nhất trên đời, đợi con vào nhà lấy ít đồ."

Mẹ tôi ở bên cạnh nói: "Để con bé ăn xong rồi hãy đi."

Bố tôi vội vàng nói: "Phải đi ngay thôi, nhỡ không kịp thì sao."

Nói xong, bố tôi quay vào phòng ngủ gọi:

"Con gái nhanh lên."

"Dạ!" Tôi cầm lấy số tiền dưới gối, nhanh chóng leo lên xe máy của bố.

Mẹ tôi bưng bát mì tôi ăn dở, vừa ăn vừa đi ra cửa, dặn dò: "Con gái, cất tiền cẩn thận, đừng để kẻ trộm lấy mất, còn túi xách của con để ở phía trước, đừng để phía sau!"

"Con biết rồi mẹ!"