Chương 1: Kiếp sau vẫn làm tà ma

Đông Phương Bạch, 8 năm trước ngươi bày mưu tính kế, khiến tập đoàn của ta làm ăn thua lỗ, gián tiếp đẩy hàng nghìn nhân công vào chỗ chết.

Đông Phương Bạch ngươi là đồ ma đầu chết tiệt, 5 năm trước bày mưu tính kế, khiến ta mất chức, khiến cả nhà ta mấy năm nay chịu cảnh đói kém.

Ma đầu, có được ngày hôm nay chính là nhân quả mà ngươi đã gieo!

Đông Phương Bạch .......

.....................

Hàng vạn người trên Trung Hoa Đại Lục đang chửi bới, lăng nhục hắn. Hắn là Đông Phương Bạch, một ma đầu chân chính, tâm cơ đủ sâu, bày mưu tính kế hại rất nhiều người, chân chính để đạt được mục đích của mình. Vậy nhưng người tính không bằng trời tính, hắn bị tố cáo 10 năm trước giết chính giám đốc và người nhà giám đốc của mình để thượng vị. Cho dù hắn tâm cơ rất sâu, nhưng cũng có lúc bất cẩn. Chỉ đáng tiếc, lần bất cẩn này hắn không có cơ hội sửa sai. Nếu như hắn chỉ giết 1 mạng người, có thể hắn chỉ bị tuyên án tù chung thân. Nhưng hắn giết một lúc mấy mạng người, hơn thế nữa, sau khi hắn bại lộ án mạng năm xưa, cấp dưới của hắn và những người có liên quan liền xé rách da mặt, liên tiếp vạch trần hơn ba mươi vụ làm ăn phi pháp của hắn trong 10 năm qua. Vào 1 tháng trước, hắn bị tuyên án tiêm thuốc độc tử hình.

Lúc này, Đông Phương Bạch đang đứng trước cửa phòng tử hình. Hắn mặc một bộ đồ tù nhân , mái tóc trắng dài bù xù, cả người đầy vết bẩn, nhìn bốn phía xung quanh.

Gió phương Bắc thổi áo hắn phất phơ, giống như chiến kì đang tung bay trước trước sóng to gió lớn.

Ánh mắt hắn mang theo vẻ giãy giụa, không cam lòng. Tuy nhiên, giờ phút này hắn đã không còn đường sống.

Đại cục đã định, hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đông Phương Bạch thấy rõ thế cục, vẻ giãy giụa trong ánh mắt biến mất, giờ đây, hắn trở lại với ánh mắt vốn có của hắn, ánh mắt sâu thẳm, như một cái giếng cổ, trước sau như một, sâu không thấy đáy.

Bước vào trong phòng tử hình, hắn nằm lên giường, để bản thân bị hơn 10 người vây quanh trói lại. Sau khoảng 30 phút, một bác sĩ đeo găng tay, mặc áo phòng hộ kín mít mang đến một mũi tiêm, từ từ tiêm vào tĩnh mạch hắn. Cảm nhận dòng nước thuốc mang theo hơi thở tử vong từ từ tiến vào tĩnh mạch, Đông Phương Bạch hồi tưởng lại 35 năm cuộc đời của hắn, từ một sinh viên mới ra trường, khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, những ngày vất vả đi xin việc, mối tình đầu ngọt ngào , đến nhanh mà cũng đi nhanh cho đến khi trở thành chủ tịch một tập đoàn lớn của Hoa Hạ. Rất nhiều kí ức chôn sâu dưới đáy lòng, ở thời khắc này như còn mới, sinh động như thật mà hiện về trước mắt. Đông Phương Bạch thầm cười : "Nhân sinh quả như một giấc mộng. Thanh sơn lạc nhật, thu nguyệt xuân phong. Quả nhiên sáng sớm tóc đen chiều thành tuyết trắng, thị phi thành bại quay đầu lại như không. "

Giây phút sắp mất đi ý thức vì thuốc độc, hắn mở đôi mắt, như khao khát muốn nhìn hết thảy chân tướng, hét lên một câu mang theo chấp niệm và sự giãy giụa cuối cùng trong vô vọng của hắn :" NẾU NHƯ CÓ KIẾP SAU, TA VẪN MUỐN LÀM TÀ MA "

Sau cùng, hắn thở dài, đôi mắt từ từ khép lại ....

5 phút sau, có một bác sĩ ở đó thầm thở dài, nói : " Nếu như thật sự có kiếp sau, hắn sẽ hại đến muôn người "

....................

Núi Nguyệt Sơn

Sở dĩ núi này gọi là Nguyệt Sơn, bởi khi vào mỗi ngày trăng sáng nhất trong tháng, ánh trăng dường như hội tụ lại ở đỉnh núi. Người dân dưới núi từng nghĩ đến trên núi có bảo vật, dốc sức tìm kiếm nhưng sau nhiều thế hệ vẫn không tìm thấy bất cứ manh mối gì.

Dưới núi có một thôn làng, người dân dưới núi sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Hàng ngày họ làm nông nghiệp, trồng lúa nuôi cá, tự cung tự cấp vật phẩm.

Mưa xuân rả rích, lặng yên tưới mát núi Nguyệt Sơn.

Đêm đã khuya, gió lạnh nhè nhẹ thổi mưa phùn lất phất.

Một thanh niên chậm rãi mở mắt ra. Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là từng giọt nước mưa thấm đẫm vào quần áo. Hắn im lặng đánh giá xung quanh. hơn 35 năm nếm trải thăng trầm cuộc sống đã tôi luyện sự trưởng thành về tâm trí của hắn. Hắn học được khi gặp những thứ vượt ngoài thường thức thì phải im lặng theo dõi biến hóa của nó, dùng kiến thức trong đầu dần dần mô phỏng khái niệm bản chất, từ đó nắm bắt được nó là gì. Đông Phương Bạch từ từ hồi tưởng lại. Hắn nhớ hắn đã chết, đã bị chất độc làm mất ý thức. Hiện giờ trong đầu hắn có 2 loại khả năng. Một là hắn đã thoát chết, còn vì sao hắn thoát chết thì hắn không nắm rõ. Còn khả năng thứ hai hắn nghĩ tới thoáng qua nhưng rồi lại thôi.

Trong lúc Đông Phương Bạch đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên một âm thanh :

- Chúc mừng kí chủ Đông Phương Bạch kích hoạt hệ thống Vĩnh Hằng, bản hệ thống sẽ vì ngài hộ giá hộ tống, giúp ngươi vĩnh hằng, giúp ngươi get highttt!

- Hệ thống đo lường thấy năng lực của kí chủ Đông Phương Bạch rất yếu ớt, khó có thể sinh tồn ở thế giới khó khăn này, khuyến mãi người mới một phần quà lớn, có kiểm tra gói quà hay không?

Đồng thời với tiếng nhắc nhở vang lên, trước mắt còn bắn ra một màn ánh sáng cửa sổ, bên trên có biểu hiện mấy số liệu.

Kí chủ: Đông Phương Bạch

Cảnh giới: Phàm nhân (Tay Trói Gà Không Chặt)

Kinh nghiệm: 0/100

Điểm thương thành :

Công pháp: Không

Nghề nghiệp: Không

Địa vị: Không

...

Đông Phương Bạch : ?????????

- - Híttt... Ha ha ha...

Đông Phương Bạch đầu tiên là hít vào một hơi, sau đó khó có thể đè nén cười lớn lên.