Từ lúc Anh Quốc Kỳ bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ cũng đã một tháng hơn rồi. Hắn có thể cảm nhận bên trong thể nội tồn tại một sợi dây được hình thành từ khí, tuy nhiên nó rất ngắn, chưa tới một phân. Thành quả tu luyện cũng đã sắp tiếp cận con số ba trăm.
Trời sáng sớm, vẫn như mọi khi, Anh Quốc Kỳ hiện đang trên đường đi tới khu rừng nọ. Hắn vừa di chuyển, hai tay còn cầm hai cái banh bao nữa, cái bên tay trái còn nguyên vẹn, tay phải thì đã mất một nửa.
Đợi hắn ăn hết hai cái bánh báo thì đã tới khu rừng rồi, lấy từ Không Gian Trữ Vật ra một túi nước, uống. Ăn uống no nê, Anh Quốc Kỳ đưng định đả toạ tu luyện thì bỗng nhiên thân thể cứng lại, thần sắc ngạc nhiên.
Sợi khí bên trong thể nội hắn như cảm nhận được thứ gì đó mà mừng rỡ. Rất nhanh, Anh Quốc Kỳ lấy lại được sự bình tĩnh, trong ánh mắt của hắn tràn ngập hưng phấn. Dĩ nhiên hắn phát hiện được một tia cực kỳ nồng đậm mộc linh khí.
Phải biết, Anh Quốc Kỳ tu luyện Mộc Sinh Quyết đã lâu, công pháp này dù chưa tu luyện tới đệ nhất tầng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ba động mộc linh khí. Những công pháp nhập môn bình thường khác tuyệt không có khả năng này.
Tia mộc linh khí mà Anh Quốc Kỳ cảm nhận được cực kỳ nồng đậm.
Anh Quốc Kỳ cẩn thận đi sâu vào bên trong khu rừng, đi về phía tia mộc linh khí nọ. Sở dĩ hắn đi lén la lén lút là vì trong rừng vẫn còn tồn tại Ngân Sí Bạch Hổ a. Mặc dù Anh Quốc Kỳ không gặp nó một tháng, vô pháp biết được nó đã rời đi hay chưa.
Nhưng ai biết đâu được Ngân Sí Bạch Hổ vẫn còn nhớ mối tình xưa, nơi Anh Quốc Kỳ và nó tình cờ gặp nhau nên vẫn còn ngày đêm trông chờ chờ tại đấy mà không có rời đi ? Chuyện này a, rất có khả năng à nha.
Đi được một khắc thời gian, Anh Quốc Kỳ bỗng núp sau một đại thụ, ánh mắt nhìn về phía trước, thần sắc thay đổi liên tục. Lúc đầu hưng phấn, sau đó cổ quái, tiếp đến hoảng sợ, cuối cùng là bất đất dĩ thở dài một hơi.
Trước mắt Anh Quốc Kỳ là một bụi hoa màu xích hồng, cao tầm một tắc, toả ra hương thơm ngào ngạt. Đứng cách xa hai trượng mà hắn vẫn ngửi được mùi hoa này, không biết đến gần sẽ thơm đến cỡ nào, có khi hít thở không thông luôn ấy chứ.
Ngoài việc toả hương thơm, mộc linh khí toả ra từ nó cũng nồng đậm không kém. Anh Quốc Kỳ cảm giác, nếu mình một hơi hấp thụ trọn cái bông hoa này thì chắc chắn Mộc Sinh Quyết đạt tới đệ cửu tầng, đồng thời cũng sẽ bạo thể mà chết.
Ánh mắt Anh Quốc Kỳ lộ ra vẻ kiên định, bất cứ giá nào cũng phải thu thập được bông hoa này. Để lâu quá, cái đồ vật trước mắt này ăn mất thì không hay.
Suy nghĩ một chút, Anh Quốc Kỳ bèn hỏi hệ thống:
"Này hệ thống, có cách nào lấy đồ từ Không Gian Trữ Vật ra mà không phát sáng ?"
Mỗi lần hắn từ Không Gian Trữ Vật lấy đồ, đều có một đạo bạch quang cực kỳ sáng chói. Cái thứ đồ này khi ẩn nấu kẻ địch, không phải là 'lạy ngươi ta ở bụi này" à?
"Chủ nhân có thể ra lệnh cấm." Hệ thống trả lời.
"Vậy cấm đi."
Vừa ra lệnh cấm xong, Anh Quốc Kỳ từ bên trong Không Gian Trữ Vật lấy ra một vật, quả thật không có đạo bạch quang nào xuất hiện cả. Về món đồ hắn xuất ra, là một tấm phù lục, đây là Tăng Lực phù. Cầm trên tay tấm phù, Anh Quốc Kỳ bất cứ lúc nào cũng sẽ sử dụng.
Anh Quốc Kỳ dự định sử dụng Tăng Lực phù là bởi vì có một con miêu to lớn, bộ lông trắng tinh, còn có những cái vằn màu đỏ thẫm nữa, ngoài ra nó còn sở hữu những cái trảo sắc bén như kiếm. Khác với những con miêu khác, con này trên lưng có một đôi ngân sí. Nó đang nằm kế bên bông hoa nọ, ngay sau đó, nó ngẩng đầu nhìn về phía đại thụ.
Đây không phải con miêu nào hết, mà là Ngân Sí Bạch Hổ.
Mắt trái của nó nhắm chật lại, còn mắt phải nhìn chằm chằm vào gốc cây, nơi Anh Quốc Kỳ núp đó. Không cần hắn che đậy đạo bạch quang của Không Gian Trữ Vật, Ngân Sí Bạch Hổ vẫn có thể nhận ra qua mùi cơ thể. Cái mùi này đã in sâu vào tâm trí nó rồi.
Nó gầm lên một tiếng thật dài, sau đó nhào tới Anh Quốc Kỳ.
"Ba."
Không do dự chút nào, Anh Quốc Kỳ bóp nát cái phù lục đang cầm trên tay. Ngay sau đó, một cỗ năng lượng đặc thù, huyền ảo cuồn cuộn khắp cơ thể hắn. Tiếp đến, khí tức trên người hắn thay đổi, khí tức này sâu không lường được, tựa như biển cả vậy.
Ngân Sí Bạch Hổ mộng, nó còn sợ hãi. Nó không ngờ kẻ trước mặt này chỉ trong nháy mắt liền trở nên cường đại như vậy. Khí tức trên thân Anh Quốc Kỳ càng lúc càng lớn, đến mức Ngân Sí Bạch Hổ không chống đỡ nỗi, trực tiếp co quắp trên đất.
Anh Quốc Kỳ không chậm trễ chút nào, chạy lại, tay uốn thành một nắm đấm, hướng về hông Ngân Sí Bạch Hổ mà tới. Cuồn cuộn năng lượng bị hắn truyền hết vào cú đấm này. Ngay sát na Anh Quốc Kỳ đấm xuống, cả cơ thể Ngân Sí Bạch Hổ đều máu me be bét, xương đều lòi ra. Chết tới mức không thể chết hơn.
"Két."
Anh Quốc Kỳ tưởng gần đã kết thúc, nhưng hắn quá coi thường sức mạnh của phù lục mà hệ thống ban tặng rồi. Mặt đất xung quanh bỗng nhiên xuất hiện từng đạo vết nứt, lấy nơi nấm đấm hắn hạ lạc, hình thành một cái hố cực kỳ to lớn.
"Tê. Thật là lợi hại sức mạnh."
Anh Quốc Kỳ kinh hỉ, hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt hốc mồm. Hắn tuy biết phù lục này rất không tầm thường, nhưng tới mức này thì quá nghịch thiên rồi. Hắn một lần nữa đánh giá lại hệ thống, vẻn vẹn chỉ một cái phù lục thôi, mà khiến cho một phàm nhân như hắn có thể làm được tới vậy.
Anh Quốc Kỳ theo bản năng nhìn xuống cái tay của mình, sau đó thử dùng tất cả sức lực đánh mạnh vào mặt đất.
"Aaaaa."
Ngay khi tay hắn chạm vào mặt đất, cụ thể là cục đá bên dưới thì chuyện gì cũng không xảy ra. Ngược lại, tay của hắn còn đau đớn nữa, máu chảy ra rất nhiều. Phù lục này vốn dĩ chỉ là hàng xài một lần, tất cả năng lượng đều xài xong thì đồng nghĩa với việc mất hết tác dụng.
Đưa thi thể Ngân Sí Bạch Hổ vào Không Gian Trữ Vật, Anh Quốc Kỳ chật vật trèo lên cái hố mà mình gây nên. Hắn đi lại chỗ bông hoa nọ, cũng may là dư chấn không lan hướng này, nếu không thì lãng phí một tấm phù lục.
Đi tới gần bông hoa, Anh Quốc Kỳ con mắt hưng phấn, hỏi hệ thống lai lịch của bông hoa.
"Hoa này gọi Tự Dưỡng Thảo, niên kỷ mười năm. Tự Dưỡng Thảo tự nuôi dưỡng mình bằng cách hấp thu linh khí, tu sĩ có thể dùng để tăng hiệu quả cho Tụ Linh Trận"
"Hahaha, ta nhặt được chí bảo rồi. Có gốc Tự Dưỡng Thao này, liền tu thành đệ nhất tầng Mộc Sinh Quyết."
Nghe được lai lịch của bông hoa, Anh Quốc Kỳ mừng rỡ cười quýnh lên. Đây là một gốc thập niên dược vật a, tuy không biết Tụ Linh Trận là vật gì, nhưng nếu mượn nhờ gốc này để tu luyện chắc chắn sẽ đề thăng tốc độ rất nhiều, nó đã tự dưỡng mình xuyên suốt mười năm a, linh khí bên trong không ít.
Kiềm nén lại kích động, Anh Quốc Kỳ đả toạ kế bên Tự Dưỡng Thảo, bắt đầu thổ nạp. Do Ngân Sí Bạch Hổ đã bị hắn giết, nên không cần đề phòng thứ gì cả, nếu lại xuất hiện một đầu ma thú, cùng lắm thì chạy thôi.
Mượn nhờ gốc thảo dược, cùng với cây cối xung quanh đây, Anh Quốc Kỳ tốc độ tu luyện nhanh hơn gắp ba lần ngày thường. Sợi khí trong thể nội của hắn đang dần lớn lên, sắp tiếp cận với một phân.
---
Quay lại thời gian lúc Anh Quốc Kỳ đấm con Ngân Sí Bạch Hổ.
Ở phụ cận cách Anh Quốc Kỳ bốn, năm trượng có một trung niên nhân tầm bốn mươi tuổi, đôi mắt sắc bén, bên hông còn đeo một thanh kiếm, chuôi kiếm treo một lệnh bài có khắc năm cái trảo. Hắn ăn mặc giống với những môn phái võ lâm của giới phàm nhân.
Tên này ban đầu phát hiện Ngân Sí Bạch Hổ thì có dự định tấn công nó, nhưng hắn không ngờ được là gần đó có một thiếu niên thường dân, bị đầu ma thú này phát hiện. Vốn dĩ trung niên nhân muốn lao ra cứu mạng thiếu niên này, hắn thấy đây bất quá cũng chỉ là một thường dân, vô pháp đánh được một đầu nhị tinh ma thú.
Trung niên nhân còn chưa kịp động thủ cứu người, liền cảm nhận được một luồng khí tức vang động cửu tiêu phát ra từ người thiếu niên. Là một người hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn khẳng định khí tức này tuyệt đối phàm nhân không thể nào có được.
Không tự chủ được, trung niên nhân lùi lại phía sau hơn mười trượng, bất khả tư nghị nhìn lấy thiếu niên nọ, trên lưng mồ hôi đã chảy ra không khác gì con suối. Còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền thấy thiếu niên đấm một cú cực kỳ tầm thường về phía Ngân Sí Bạch Hổ.
Thế mà cú đấm vừa tiếp xúc, Ngân Sí Bạch Hổ liền biến dạng, không nhìn ra đây là con gì, máu me bê bét.
"Tê."
Dư chấn lay động tới trung niên nhân, khiến hắn mồ hôi từ chảy như suối biến thành chảy như thác. Hắn nhìn về phía thiếu niên, liền phát hiện một cái hố to xuất hiện tại trung tâm nơi thiếu niên đứng trước đó, còn thiếu niên thì mất dạng. Cái hố khiến trung niên nhân cực kỳ chấn kinh.
Không còn do dự nữa, hắn vận dụng môn khinh công bá đạo nhất của mình, chạy thục mạng về hướng Đông Bắc, như thể có quỷ đuổi hắn vậy. Hắn còn tự lẩm bẩm:
"Tiên nhân a, quả nhiên lợi hại."
Sau đó biến mất dạng.