“Chuyện này...”
Hai tên bảo vệ kia nhìn nhau, lộ vẻ mặt khó xử.
Một người nói:
“Lâm thiếu gia là nhân viên làm việc ở đây, hơn nữa... Hơn nữa hắn là con trai của chủ tịch Bán Đảo Ngưu Bài, chúng ta... Chúng ta...”
“Các người không dám đánh đúng không?”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng:
“Nhưng thấy tôi như vậy, các người liền đánh không do dự?”
“Không, không phải...”
Hai người bảo vệ này vội vàng xua tay.
Dám đánh ngươi?
Nhìn ba tên nằm trên đất kia, ai còn dám đánh ngươi?
“Ta cho các người một cơ hội.”
Diệp Lăng nói:
" Một, đánh hắn, hai, đánh nhau với tôi, chọn đi.”
Hai tên bảo vệ không nói câu nào nữa, cầm lấy cái gậy cao su, vọt tới chỗ Lâm Hoa.
Và sau đó, một loạt tiếng kêu trời gọi đất vô cùng thảm thiết kêu lên, thật làm người ta nhìn thôi cũng thấy đau a.
“Á, hai thằng mày có còn muốn đi làm nữa không?!”
“A! Bọn mày dám đánh nữa!”
“Được, được! Các người cứ chờ đi!!!”
Đám bảo vệ vốn không muốn nặng tay, thế nhưng Lâm Hoa chân tay yếu ớt, không chịu được chút đau đớn lập tức mắng to lên.
Nghe thấy tiếng mắng chửi của gã, hai tên bảo vệ tức lên liền dùng toàn bộ sức lực đánh Lâm Hoa.
“Được rồi được rồi.”
Diệp Lăng phất phất tay, nói:
“Đừng đánh chết tên đó, các người đều cút hết đi."
Hai tên bảo vệ liền gật đầu cúi người, biến khỏi trước mặt Diệp Lăng.
Cái thế giới này là như vậy, nếu Diệp Lăng cứ nhẫn nhịn thì người nằm trên mặt đất lúc này chính là hắn.
Mặt Lâm Hoa toàn là máu tươi nằm trên đất không ngừng kêu rên.
Diệp Lăng đi qua đạp hai chân:
“Không sao chứ?”
Lâm Hoa còn cho là Diệp Lăng lại muốn đánh hắn, vội vàng kêu nói:
“Có! Có! Thắt lưng tao bị đứt, chân của tao cũng gãy, còn có cánh tay của tao,đều gãy luôn rồi...”
“Thằng em mày không gãy?”
Diệp Lăng cười một tiếng, lại nói:
“Tao hỏi lại mày một lần nữa, có bị gì hay không? Không có chuyện gì thì mày có thể đi.”
Nghe xong lời này, Lâm Hoa liền một chút cũng không đau đớn lập tức đứng dậy, đi đứng cũng nhanh nhẹn, sau khi đứng lên liền chạy, mặc chiếc xe lại và chạy nhanh về hướng khác.
“Đây là đồng nghiệp của cô à? Sau này đừng tiếp xúc với loại người như vậy, gã không có lòng tốt gì đâu.”
Diệp Lăng nhìn Lưu Xảo nói.
“Ừm.”
Lưu Xảo cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đi đi, tất cả giải tán đi, nhìn gì mà nhìn.”
Diệp Lăng nhìn mấy người xung quanh đang nhìn thì phất phất tay.
Những người đó lập tức phản ứng kịp, vội vàng giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, rất sợ tên này đánh gãy hai chân mình, nhanh chóng bỏ đi.
“Chờ chút đã!”
Diệp Lăng chợt nhớ tới mình còn đang muốn bán đan dược, giờ có nhiều người vây như này, không phải là một cơ hội tốt sao?
Nhưng hắn không nghĩ đến, hắn vừa nói xong, những người đó đã chạy về đến nhà rồi.
“Con mẹ nó, ta không đánh các ngươi, chạy cái gì chứ!”
Diệp Lăng cúi đầu bất đắc dĩ, nhìn Lưu Xảo vẫy vẫy tay, cười nói:
“Lại đây, theo tôi đi bán đồ.”
“Anh buôn bán rồi hả?”
Lưu Xảo sửng sốt, vội hỏi:
“Bán cái gì?”
“Đan dược.”
Diệp Lăng lập tức vỗ tay lôi ra mấy lọ đựng đan dược, rồi nói:
“Này, nhìn xem, cho cô xem một chút! Đan dược mới ra lò, hàng thật giá thật, Cảm Mạo Đan, Kinh Nguyệt Đan đều có ~ ~”
“Cảm Mạo Đan chuyên trị bệnh cảm cúm, Kinh Nguyệt Đan chuyên trị kinh nguyệt không đều, hiệu quả nhanh chóng, nếu tôi lừa dối sẽ là con chó nhỏ~”
Lưu Xảo há miệng không nói nổi thành câu.
Với Cảm Mạo Đan cô còn có thể hiểu được, nhưng Kinh Nguyệt Đan là ý gì đây?
Lưu Xảo lớn như vậy, nhưng cũng chỉ biết đến đan dược qua TV, tiểu thuyết, còn trong thực tế,.... có thật sao?
“Này, không phải anh định bán hàng giả đấy nhứ?”
Lưu Xảo chọc chọc Diệp Lăng.
Diệp Lăng nghiêm túc nói:
“Tuyệt đối hàng thật giá thật, nếu như cô bị kinh nguyệt không đều thì nói với tôi một câu. Tôi sẽ tặng cho cô một viên, chẳng qua nhìn dáng vẻ cô cũng không giống kinh nguyệt không đều.”
“Anh mới kinh nguyệt không đều!”
Lưu Xảo liếc Diệp Lăng, thầm nói kinh nguyệt tôi tốt lắm, cho tới bây giờ chưa có lần nào không đều.
Diệp Lăng nói rất to, may mắn là không có nhiều người qua lại nơi này, một số ít nghe được thì đang nhìn chằm chằm Diệp Lăng với con mắt rất kì quái nha.
“Đầu óc của tên đó có bình thường không hả? Cái gì mà Cảm Mạo Đan? Kinh Nguyệt Đan?”
“Thằng này chắc chắn đã xem tiểu thuyết quá nhiều rồi, thuốc cảm bán ở ngoài hiệu thuốc đầy đó, còn Cảm Mạo Đan là cái thứ gì?”
“Còn có cả Kinh Nguyệt Đan sao, mn, thật là ảo tưởng mà.”
Không ít người thì thầm với nhau, nghị luận ầm ầm, hiển nhiên là không tin tưởng.
Lưu Xảo cảm giác mắc cỡ muốn chết rồi, nàng còn cho là Diệp Lăng buôn bán cái gì tốt.
Còn là đan dược ư? Hoàn toàn là bùn thì có!
Cũng đúng lúc này, Hàn Thanh Tâm từ tầng trên đi xuống, bên người cô còn có vài cô gái trang điểm lòe loẹt, nước hoa nồng nặc.
Diệp Lăng liền nhận ra, lúc xem Lưu Xảo làm việc đã thấy bọn họ, là đồng nghiệp cùng bộ phận với cô.
“Này, cô, cô gái xinh đẹp kia, nói cô đấy!”
Diệp Lăng bỗng đứng dậy, gọi một cô gái trong số đó.
Hàn Thanh Tâm nghe thấy liền nhìn qua bên này, Hàn Thanh Tâm còn cho rằng Diệp Lăng đang gọi cô, đôi mi thanh tú không khỏi cau lại, nói:
“Vệ sĩ thối, kêu to cái gì hả?”
Vừa nói, cô và mấy cô gái kia đã đi tới chỗ Diệp Lăng.
“Không gọi cô, đứng sang một bên đi.”
Diệp Lăng liếc một cái, trực tiếp không coi Hàn Thanh Tâm là gì.
“Mỹ nữ, tôi nhớ cô tên là Vương Mỹ Mỹ đúng không? Ừm, đích thật là xinh đẹp, chẳng qua nhìn dáng vẻ của cô hình như kinh nguyệt không đều a...”
Diệp Lăng nhìn cô gái đẹp kia cười nói.
Lời này vừa thốt ra, Lưu Xảo lập tức há to miệng.
Cô hung hăng nhéo bên hông Diệp Lăng một cái, nhỏ giọng nói:
“Muốn chết hả, sao anh có thể tùy tiện nói chuyện này như vậy?”
Diệp Lăng ngẩn người:
“Nhưng cô ấy là kinh nguyệt không đều thật đó!”
Lưu Xảo đúng là bất đắc dĩ, trên cái trán trắng tinh chợt mọc lên hắc tuyến, lập tức quay đầu đi, không để ý đến Diệp Lăng nữa.
Hàn Thanh Tâm cũng trừng to mắt, nói lắp:
“Anh... anh vừa mới nói cái gì?”
“Tôi nói cô gái xinh đẹp này kinh nguyệt không đều a.”
Diệp Lăng vô tội nói.
Hàn Thanh Tâm lập tức cười lạnh:
“ Đi đâu cũng đừng nói anh quen tôi.”
“Chúng ta đi.”
Nói xong, Hàn Thanh Tâm liền kéo lấy Vương Mỹ rời đi.
Có điều là mặt Vương Mỹ Mỹ lại đỏ lên, nhìn Diệp Lăng nói:
“Anh... sao anh biết tôi kinh nguyệt không đều?”
“Cậu tin anh ta thật sao?!”
Không đợi Diệp Lăng nói, Hàn Thanh Tâm liền nói:
“Cái tên gia hỏa này là tên lừa đảo, háo sắc, còn cái gọi là Kinh Nguyệt Đan vốn không hề có thật!”
“Này, sao cô không có chút ôn nhu nào như Lưu Xảo vậy hả?”
Diệp Lăng nói.
“Bản tiểu thư chính là như vậy đó, anh có vấn đề gì sao?”
Hàn Thanh Tâm kiêu ngạo nói.
Diệp Lăng thèm trả lời cô nữa, nhìn Vương Mỹ Mỹ cười nói:
“Có phải là mỗi khi kinh nguyệt tới sẽ có cảm thấy ngực khó chịu, có đôi khi còn có thể hoa mắt chóng mặt, hơn nữa, thời kì kinh nguyệt có trước hoặc kéo dài lâu sao?”
Vương Mỹ Mỹ sợ ngây người:
“Sao anh có thể biết mấy chuyện này?”
Diệp Lăng cười thần bí, đổ ra một viên đan dược, nói:
“Vậy thử viên Kinh Nguyệt Đan này đi! Chỉ một viên này thôi, lập tức thấy hiệu quả, hơn nữa đảm bảo sau này sẽ không còn có hiện tượng kinh nguyệt không đều nữa.”
“Một viên bao nhiêu tiền?”
Vương Mỹ Mỹ đúng là cô gái nhẹ dạ cả tin, chưa gì đã bắt đầu hỏi giá.
Nếu như hắn thực sự là tên lừa đảo, cô khẳng định đã bị lừa dối lâu rồi.
Chẳng qua hôm nay vận khí cô tốt, gặp phải Diệp Lăng.