“Xong, cái này xác định xong luôn rồi.”
“Không biết tự lượng sức, Lưu Hải Nam mà cũng dám đánh.”
“Ha hả, tôi dám đánh cuộc, thằng ngu này sống không quá ngày hôm nay, coi như có thể sống thì cũng là tàn phế.”
Người xung quanh đều lên tiếng nghị luận.
Cái thế giới này chính là như vậy, rất nhiều kẻ mắt chó coi thường người khác.....
Lưu Hải Nam sờ sờ khuôn mặt sưng lên của mình, vẻ mặt không thể tin được.
“Mày dám đánh tao?!”
Lưu Hải Nam lửa giận ngất trời nói.
“Bốp!”
Diệp Lăng lại tặng thêm một cái tát vang dội vào mặt gã.
Lưu Hải Nam xoay ba vòng, đảo ngược ba vòng, diễn hai chữ ‘Xoay quanh' vô cùng nhuần nhuyễn.
Đồng thời, khuôn mặt mà hắn vẫn luôn tự nhận là rất tuấn tú, bây giờ lại là sưng thành đầu heo luôn rồi.
“Tao đánh mày đó, mày có thể làm gì được tao?”
Diệp Lăng nhàn nhạt nói.
“Con mẹ nó!”
Lưu Hải Nam liền đứng đánh tới Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhếch môi khinh thường, bắt lấy nắm đấm của Lưu Hải Nam, hơi dùng sức, Lưu Hải Nam lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết thịt.
“Mau... Buông!”
Lưu Hải Nam rống nói.
“Phú nhị đại mày nhiều tiền đúng không? Có tiền là cái gì cũng đúng à?”
Diệp Lăng vừa nói vừa gia tăng lực tay, trong lúc mơ hồ đều có thể nghe được tiếng răng rắc.
Hắn cũng không bóp gãy tay Lưu Hải Nam, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn, tay Lưu Hải Nam gần như tàn phế.
“A..A..A!!”
Trên trán Lưu Hải Nam chảy ra mồ hôi lạnh, đó là do quá đau.
“Tao cho mày biết, mày mà không buông tay ra, lão tử sẽ tìm người giết chết cả nhà mày!”
Lưu Hải Nam vẫn rất có cốt khí, chẳng qua cốt khí nàyrất nhanh liền đã không còn một chút.
Chỉ thấy tay trái Diệp Lăng nắm lấy tay của Lưu Hải Nam, tay phải thả Đan Lô và trung dược xuống mặt đất, sau đó tát liên tục ba cái vào khuôn mặt của Lưu Hải Nam.
Tai Lưu Hải Nam ù đi một hồi, cảm giác như muốn điếc luôn rồi.
“Đại ca a, đại ca mau buông ra đi, cứ tiếp tục như vậy nữa, tay của em liền thực sự bị phế đi a...”
Lưu Hải Nam đau đến nước mắt cũng chảy ra luôn rồi.
Từ nhỏ đến lớn, gã vẫn luôn được nuông chiều, cha mẹ gã luôn giữ gã như bảo bối, ngậm trong miệng cũng sợ tan ra, đặt ở trên tay còn sợ bị lạnh nữa là.
Lưu Hải Nam đã bao giờ trải qua loại đau khổ này?
Có vài người nói dằn vặt tinh thần, so với thống khổ càng gian nan.
Đây quả thực là muốn chết cũng không được a.
Nếu lúc này có người ở trước mặt Lưu Hải Nam nói câu đó, Lưu Hải Nam tuyệt đối sẽ cho một cái tát, sau đó sẽ nói một câu:
“Ngươi con mẹ nó có bản lĩnh thì đi nếm thử một chút đi?”
Thật là quá đau, đau đến mức Lưu Hải Nam muốn quỳ trước trước Diệp Lăng luôn.
Lưu Xảo nhìn bộ dáng Lưu Hải Nam như vậy có chút không đành lòng.
Cô nhẹ nhàng kéo góc áo Diệp Lăng, nhỏ giọng nói:
“Coi như xong...”
“ Đại ca a, anh nghe chị dâu nói a, thả ta đi...”
Lưu Hải Nam nghe nói như thế, quả thực là giống như nghe được tiếng phật tổ nói, vội vàng khẩn cầu.
Lưu Xảo hơi đỏ mặt, phun nói:
“Tôi sao có thể là chị dâu cậu.”
Diệp Lăng cũng cười ha ha một tiếng, thả tay Lưu Hải Nam ra, nói:
“Coi như tiếng chị dâu này cứu mày.”
“Không biết xấu hổ.”
Lưu Xảo nói thầm nói.
“Mau cút nhanh lên!”
Diệp Lăng không nhịn được hướng Lưu Hải Nam khoát tay áo.
Lưu Hải Nam thoát khỏi liền chạy tới đầu xe.
Sau khi cho xe chạy, Lưu Hải Nam ngó đầu ra cửa xe nói với Diệp Lăng:
“Mày làm lão tử đau! Lão tử không tìm người giết chết mày thì sẽ mang họ mày!”
Nói xong liền lái xe cực nhanh đi ra ngoài, thời điểm đến khúc cua, bởi vì tốc độ quá nhanh, kém chút nữa trực tiếp lao vào lề đường.
“Cái tên này sợ là giẫm gãy chân ga luôn?”
Diệp Lăng lắc đầu nói.
“Cám ơn anh.”
Lưu Xảo cúi đầu, tuy cái tên này là một đại sắc lang, nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ hắn đánh nhau thật là đẹp trai.
“Không cần khách khí, tôi chỉ là thấy chướng mắt thôi, nếu có người trách, cô cứ bảo tôi tên Lôi Phong là được.”
Diệp Lăng cười nói.
“Lôi Phong?”
Lưu Xảo chớp chớp mắt:
“Không phải anh tên là Diệp Lăng sao?”
Diệp Lăng: “...”
Trên thế giới thật sự còn có người thuần khiết tới mức này sao?
Lúc này, Lưu Xảo cũng phản ứng kịp, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ hồng, hờn dỗi nói:
“Tôi suy nghĩ có chút chậm chạp một chút.”
“Tôi thấy cô đừng làm việc ở nơi này nữa, cái tên mập mạp kia cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Diệp Lăng nói.
“Nhưng mà...”
Lưu Xảo lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
“Nhưng tôi vừa mới tốt nghiệp, thật vất vả mới tìm được cái công việc này, không làm ở đây thì có thể làm ở đâu?”
Đầu năm nay, tìm việc làm thực sự rất khó, cả sinh viên cũng không tìm được công việc thích hợp.
“Như vậy đi, tôi giúp cô liên hệ, nhìn xem có nơi nào cho cô làm việc được không.”
Diệp Lăng cười nói.
“Thực sự?”
Lưu Xảo mở to đôi mắt nhìn Diệp Lăng, rất chờ mong.
Nàng sao có thể không biết Lý Phú Quý không phải là thứ tốt gì, từ khi mình bắt đầu tiến vào đây xin việc, cặp mắt heo kia vẫn quét loạn ở trên thân thể mình.
Nếu Diệp Lăng có thể giữ lời tìm cho mình một công việc, chỉ cần tiền lương cao, chịu khổ vất vả như thế nào Lưu Xảo cũng nguyện ý.
Bởi vì, phụ thân của Lưu Xảo mắc bệnh nặng, thực sự rất cần tiền.
Chẳng qua rất nhanh, Lưu Xảo lại ngượng ngùng nói:
“Như vậy không tốt lắm đâu, anh vừa mới giúp tôi xong, hơn nữa lại đắc tội tên phú nhị đại đó, rồi lại giúp tôi tìm việc làm mới, như vậy tôi thấy rất áy náy.”
“Nếu như cảm thấy băn khoăn thì để tôi hôn cô một cái, hoặc là...”
Diệp Lăng nhìn về bộ ngực của Lưu Xảo, cười híp mắt nói:
“Để cho tôi sờ một chút?”
“Anh.”
Sắc mặt Lưu Xảo đỏ thẫm:
“Anh vô sỉ!”
“Ha ha...”
Diệp Lăng nói:
“Đi theo tôi trước đã, cái tên Lưu Hải Nam kia nhất định sẽ trở lại, tôi lại không ở đây, khó nói thằng đó sẽ không đối với công….”
"Nếu tôi đi theo anh, thì anh sẽ làm gì tôi?”
Lưu Xảo nghiêng đầu, rất là khả ái nói.
“Vậy cô cứ ở lại đây đi.”
Diệp Lăng nhún vai, thuận tay đón xe taxi.
Khi hắn đang muốn lên xe, lại nghe Lưu Xảo nói:
“Này, anh đợi tôi thay bộ đồ làm việc này đã!”
Diệp Lăng nhất thời nở nụ cười:
“Được, tôi đợi cô.”
Rất nhanh, Lưu Xảo liền thay chiếc sườn xám, mặc vào quần áo ban đầu.
Cô mặc cái áo mỏng màu xanh da trời, trước ngực còn vẽ hai hình con Pikachu rất đáng yêu nữa, cũng không biết là Lưu Xảo cố ý mua trúng mà hai hình Pikachu lại vừa khớp trên bộ ngực. Dáng vẻ vốn rất dễ thương, nhưng lại bị ngọn núi kia chống đỡ, dường như là vô cùng khó chịu.
Lưu Xảo mặc một cái quần da màu xanh, cái quần này khoe dáng chuẩn của cô nàng.
Cái eo nhỏ, rất đúng với trào lưu eo mỏng như tờ giấy đang lưu truyền trên mạng. Không thể không nói, mỹ nữ thì mặc gì cũng đẹp a. Lúc mặc sườn xám, cho người ta một loại cảm giác mỹ nữ Phương Đông trang nhã, gợi cảm.
Đổi sang quần áo bình thường, lại cho người ta một loại cảm giác hoạt bát, tinh nghịch mà rất trong sáng.
“Tên ngốc kia, đừng nhìn nữa, đi thôi!”
Lưu Xảo thấy Diệp Lăng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, khẽ nhíu cái mũi nhỏ một hồi, cái dáng vẻ đáng yêu đóm quả thực mê người.
“Ha ha, bắt được gái đẹp về nhà rồi.”
Diệp Lăng cười to, xe taxi nhanh chóng đi xa.
.....