Chương 87: Vua của trăm binh (2)

Ngươi không cho ta người, có thể. Vậy ngươi đi mà nói chuyện với Càn Hoàng Đế đi!

Mặc dù Tần Dự ở trong triều rất có địa vị, nhưng vẫn không dám lộ liễu đánh cờ, đấu với Càn Hoàng Đế.

Càn Hoàng Đế để cho Tần Quân đi chọn cấm vệ, Tần Dự không cho phép, coi như là đánh vào mặt của Càn Hoàng Đế.

Tần Quân rất được yêu thích cũng sẽ bị cách chức. Tần Dự cũng sợ là bản thân sẽ bị thả ra ngoài.

Đáng tiếc Tần Quân đã đạt được Trúc Cơ Cảnh tầng bảy. Hắn vận hết sức lực chạy nhanh, khiến cho Tần Dự cố gắng cũng đuổi không kịp.

Lại như vậy, Tần Quân và Trầm Duyên rất nhanh liền bỏ qua Tần Dự. Sau khi tiến vào hoàng cung, Tần Quân mới dừng lại, nhìn Trầm Duyên cười nói:

- Trầm công công giúp ta báo cáo lại tình huống vừa rồi cho phụ hoàng biết. Nhất định phải nói thật nói, không được thiên vị ta, cũng không thiên vị Tần Dự.

Trầm Duyên ngẩn người, theo bản năng hỏi:

- Vậy còn điện hạ?

- Ta phải quay về cung điện của mình luyện công đây.

Tần Quân khoát tay nói. Nói xong hắn liền đi về phía cung điện của mình.

Trầm Duyên nhìn bóng lưng của hắn không khỏi cảm thán:

- Tam điện hạ thật là kỳ nhân. Hành sự khó có thể phỏng đoán.

Ban đầu còn tưởng rằng Tần Quân sẽ đi tới trước mặt Càn Hoàng Đế khóc lóc kể lể một hồi. Không nghĩ tới người này không ngờ hoàn toàn không có ý đó. Trái lại bảo mình nói thật tình huống lúc đó cho Càn Hoàng Đế nghe. Điều này khiến cho Trầm Duyên cân nhắc không ra.

Hắn lại không biết, bản thân Tần Quân không muốn một trăm cấm vệ làm thủ hạ. Làm vậy giống như xếp vào ở bên cạnh mình một trăm gián điệp.

...

Sau khi trở lại cung điện của mình, Tần Quân cũng không chú ý sắc trời đã tối, trực tiếp tìm tới Quan Vũ, thỉnh cầu nói:

- Nhị gia, ngươi biết thương pháp sao? Có thể giảng dạy cho ta một chút không? Ta muốn luyện!

Còn có một tuần nữa, Quan Vũ sẽ bị phái đến Ngọc Quan Thành. Trước lúc đó hắn phải cố gắng học tập từ trên người Quan Vũ một hồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy được Ngân Long Tru Hồn, hắn liền hạ quyết tâm muốn luyện tập thương pháp.

- Thật ra có biết một chút. Đi thôi, ta thật ra muốn xem thử điện hạ có thiên phú luyện hay không?

Quan Vũ sang sảng đáp ứng nói. Tần Quân hiếu học như vậy, hắn tất nhiên cao hứng.

Hơn nữa, nghe nói Tần Quân muốn luyện thương pháp, hắn theo bản năng phát sinh cảm giác thân cận. Xuất thân là kỵ binh, hắn rất xem thường những người sử dụng đao kiếm. Hắn cho rằng chỉ có binh khí dài như đại đao, họa kích mới có khả năng ngang dọc trong thiên quân vạn mã, đại khai đại hợp, vạn phu không có đối địch.

Cung điện được xây theo dạng tứ hợp viện. Hai người rất nhanh lại đi tới trên một mảnh đất trống ở giữa. Tần Quân trực tiếp lấy Ngân Long Tru Hồn từ trong nhẫn trữ vật ra.

Ánh sáng màu bạc lập lòe, trong nháy mắt khiến cho ánh mắt Quan Vũ nhất thời sáng lên. Hắn khẽ quát một tiếng:

- Được!

Tần Quân lập tức ném Ngân Long Tru Hồn cho Quan Vũ, ra hiệu hắn làm mẫu về thương pháp một chút. Chỉ thấy Quan Vũ một tay tiếp được Ngân Long Tru Hồn, giơ lên trên không trung. Tần Quân nhìn thấy lực lượng cường của hắn, liền trợn mắt há hốc mồm.

Không hổ danh là Vũ Thánh!

- Một thanh thương tốt, ít nhất là thiên phẩm!

Quan Vũ tán thưởng nói. Hắn thật ra không có dâng lên lòng tham. Bởi vì Thanh Long Yển Nguyệt Đao của hắn còn có phẩm cấp cao hơn.

Ngay sau đó Quan Vũ bắt đầu múa. Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, vung vẩy trước giống như thiên địa cũng phải bị đánh văng. Mặc dù hắn không có dùng linh lực, lực của gió cũng làm cho Tần Quân phải lui lại.

Yến Mạc Bắc, Đát Kỷ, Hạo Thiên Khuyển đang nghỉ ngơi. Từng người đều từ trong phòng đi ra. Bọn họ đều bị tiếng gió do Quan Vũ múa thương thu hút. Vừa đi ra, bọn họ liền nhìn thấy được Quan Vũ đang múa một thanh thương màu bạc dài ba trượng. Toàn bộ trong viện đều bị lực gió cuồng bạo tràn ngập. Thậm chí những hài đồng Yến gia cả kinh cũng đi theo ra.

Khi bọn họ nhìn thấy được phong thái khí phách của Quan Vũ khi múa thương, mỗi người đều lộ ra vẻ sùng bái.

Nhất là Yến Tam. Từ sau khi Quan Vũ dạy công pháp thuộc tính phong cho hắn, tu vi của hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh. Trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn cũng đã đột phá Luyện Khí Cảnh tầng một. Điều này khiến cho Tần Quân thiếu chút nữa thì khóc. Trời ạ, tốc độ này quả thực giống hệt như đi cáp treo.

Tần Quân chú ý thấy Quan Vũ múa thương đại khai đại hợp. Khi thì nắm cán, khi thì nắm dưới đầu. Ở trong tay hắn, Ngân Long Tru Hồn năm nghìn cân nặng nhẹ giống như gậy gỗ, vung vẩy như bình thường, hoàn toàn không có cảm giác nặng nề. Nhưng đầu đâm ra trong nháy mắt, khiến cho hắn cảm giác dường như thế giới cũng sẽ bị đâm thủng, thế không thể đỡ.

- Không hổ danh là vua của trăm binh!

Tia sáng kỳ dị trong mắt Tần Quân càng lúc càng nhiều. Rất nhanh Quan Vũ liền thi triển hết một bộ thương pháp, sau đó ném cho Tần Quân. Tần Quân tiếp được trong nháy mắt thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Ta ngất. Khí lực của lão tử cũng không lớn như ngươi vậy.

Những người khác lại đều cười rộ lên, còn tưởng rằng Tần Quân chỉ là không chịu được quán tính của Ngân Long Tru Hồn.

- Nhớ kỹ chưa?

Quan Vũ vuốt râu thản nhiên hỏi. Sắc mặt của hắn vốn đã đỏ như trái táo, sau khi múa thương vẫn khiến người ta một loại cảm giác phong khinh vân đạm.

Nhớ kỹ cái búa!

Ngươi múa nhanh như vậy, ánh mắt ta cũng không theo kịp!

Trong lòng Tần Quân chửi rủa không dừng. Nhưng biểu hiện ra ngoài, hắn lại chỉ có thể giả vờ xấu hổ nói:

- Không, nhị gia quá mức dũng mãnh phi thường, nhanh như kinh hồng. Ta nhìn thấy mà hoa cả mắt, dường như...

- Dừng!

Quan Vũ nhức đầu kêu lên. Nếu như Tần Quân nói thẳng không nhớ, hắn còn có thể sẽ tức giận. Nhưng hết lần này tới lần khác người này ở trong lúc thừa nhận đồng thời còn khen hắn đến ba hoa chích choè. Đang gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười. Quan Vũ chỉ phải bất đắc dĩ nói:

- Vậy ta làm động tác chậm lại một chút.

Trong khi nói chuyện, hắn lại tiếp nhận Ngân Long Tru Hồn bắt đầu vung vẩy, đồng thời giảng giải:

- Thương pháp này vô danh, nhưng từng chiêu đều tìm đúng nhược điểm của kẻ địch, dành cho một đòn trí mạng. Nếu như ngươi có thể học được, lực chiến đấu sẽ tăng mạnh!

Khoác lác thật lợi hại!

Tần Quân bĩu môi, nhưng biểu hiện ra lại là vẻ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào động tác của Quan Vũ. Hắn rất sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Yến Mạc Bắc không khỏi nhìn về phía Yến Tam hỏi:

- Ngươi vừa nhớ được không?