- Còn ra thể thống gì nữa!
Du Phượng Hoàng nhẹ giọng mắng thị nữ một câu, khiến cho thị nữ ủy khuất đến độ sắp khóc. Nàng chỉ vào Tần Quân rung giọng nói:
- Hắn tối hôm qua không biết liêm sỉ. Loại đăng đồ tử này phải giết chết!
Sát khí thật là nặng!
Chưởng quỹ và một đám người hầu không khỏi nhíu mày. Đồng thời bọn họ cũng lộ ra vẻ cổ quái nhìn về phía Tần Quân. Lẽ nào tối hôm qua Tần Quân làm ra chuyện gì điên rồ đối với vị cô nương thần bí này?
- Nói bậy! Ta là không cẩn thận ngã xuống. Hơn nữa ta cái gì cũng không có làm, cái gì cũng không nhìn thấy được!
Tần Quân ngôn từ chính nghĩa nói:
- Nàng có thể nói ta là sát nhân cuồng ma. Nhưng nàng không thể nói ta là đăng đồ tử. Ta ngay cả tay của nữ hài cũng không có nắm qua đâu!
Bất kể kiếp trước kiếp này, hắn đừng nói kéo tay của nữ hài, chính là làm gì đó cũng đã làm qua!
Nói dối không đỏ mặt, là kỹ năng cơ sở của người đi lại trong xã hội, không đúng là hành tẩu giang hồ!
Du Phượng Hoàng cũng không nhịn được, hết chỗ nói rồi. Ánh mắt nàng giống như u oán, mê ly vậy nhìn về phía Tần Quân. Tần Quân thấy vậy trong lòng chợt lo lắng. Chỉ nghe nàng bình tĩnh hỏi:
- Điện hạ bên cạnh có nữ tử đẹp như thế, làm sao có thể ngay cả tay cũng không có kéo qua?
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu cảm thấy chán ngấy. Làm sao lại nghe có cảm giác như đôi phu thê nhỏ đang cãi nhau vậy?
Tần Quân giả ho một tiếng nói:
- Ta là hoàng tử, nên vì chuyện nước mà làm lụng vất vả. Các ngươi chớ nghĩ quá nhiều!
- Ta mới không tin!"
Thị nữ của Du Phượng Hoàng hoàn toàn không nể tình, khiến cho Tần Quân muốn bóp chết nàng.
- Được, ta phải về phòng nghỉ ngơi. Du cô nương quản tốt thị nữ của mình. Đừng có chủ tớ chẳng phân biệt được.
Tần Quân xua tay nói. Nói xong hắn liền tự mình đi về phía thang lầu. Hạo Thiên Khuyển theo sát phía sau. Nhìn bóng dáng một người một chó lên lầu, ánh mắt Du Phượng Hoàng lộ ra vẻ có chút suy nghĩ. Nàng liếc mắt liền nhìn ra được Tần Quân có tình trạng kiệt sức, hình như vừa trải qua một trận đại chiến.
Quan trọng nhất chính là vừa rồi thị nữ tập kích Tần Quân lúc, nàng từ trên người Hạo Thiên Khuyển cảm nhận được một sát khí khiếp người.
- Con chó mực kia không đơn giản. Bằng không một hoàng tử làm sao có thể bất cứ lúc nào cũng dẫn theo nó?
Du Phượng Hoàng suy nghĩ. Thị nữ bên cạnh còn đang kêu gào. Chỉ có điều thấy nàng xua tay, sau đó liền yên tĩnh trở lại.
Lúc này, chưởng quỹ lại gần hỏi:
- Cô nương, sáng sớm cần gì không?
- Không cần, các ngươi chậm rãi làm việc đi.
Du Phượng Hoàng lắc đầu nói. Nói xong, nàng liền bước chậm đi về phía cửa lớn của khách sạn. Thị nữ theo sát phía sau.
- Nữ tử này vừa rồi rõ ràng không giống như là Trúc Cơ Cảnh. Lẽ nào nàng là Kim Đan Cảnh... Không có khả năng... Nàng mới bao nhiêu tuổi...
Chưởng quỹ thì thào tự nói. Hắn lập tức liền ném ý nghĩ này ra sau đầu, sau đó trở lại trước quầy tiếp tục tính sổ sách.
Bên kia, sau khi Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển vào nhà, Hạo Thiên Khuyển mới nói:
- Vị Du cô nương kia có tu vi Kim Đan Cảnh.
- Kim Đan Cảnh mà thôi...
Tần Quân mệt mỏi khoát tay nói. Một giây tiếp theo, vẻ mặt của hắn ngưng đọng, sau đó không dám tin hỏi:
- Cái gì? Kim Đan Cảnh? Nàng thoạt nhìn không lớn hơn so với ta mấy tuổi?
Trác Tuấn Kiệt đã hơn ba mươi tuổi, là đệ nhất thiên tài của vương quốc Càn Nguyệt, vẫn dừng lại ở Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.
Chẳng lẽ Du Phượng Hoàng là Thiên Sơn Đồng Mỗ?
Vừa nghĩ như thế, Tần Quân không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
- Nhân ngoại hữu nhân, vương quốc Càn Nguyệt dù sao cũng quá nhỏ.
Hạo Thiên Khuyển đương nhiên nói.
Tần Quân lắc đầu cười. Kim Đan Cảnh mà thôi. Đối với hắn nắm giữ hệ thống thần thoại mà nói, cũng không xa xôi.
- Được rồi. Ta phải nghỉ ngơi. Nếu như Đát Kỷ bọn họ tới tìm ta, ngươi giúp ta ứng phó một chút.
Tần Quân nói xong liền nhào tới trên giường.
Về phần lỗ thủng trên sàn nhà kia đã được khách sạn sửa chữa xong. Không thể không nói hiệu suất làm việc của khách sạn Lạc Nhai quả thực nhanh.
...
Dự Vương Cung.
Vẻ mặt Tần Dự tái nhợt nằm ở trên giường. Đứng bên cạnh là Huyết Đao Vương và một nam tử áo đen đội mũ.
- Ngươi phái ra sát thủ có thành công không?
Tần Dự run giọng hỏi. Ngày hôm qua tức giận công tâm, dẫn đến linh lực hắn tán loạn, tổn thương kinh mạch, không một tuần lễ rất khó khỏi hẳn.
- Không có tin tức.
Nam tử áo đen trầm giọng nói. Chiếc mũ bằng lụa đen che đi khuôn mặt của hắn. Khí tức của hắn vô cùng yếu ớt, giống như một cái bóng ở trong phòng.
Huyết Đao Vương không khỏi hừ lạnh nói:
- Ám Kieeu, xem ra sát thủ của ngươi cũng không được tốt lắm.
- Ha hả, đối phương lại là tam hoàng tử, nắm giữ cấp cường giả như Quan Vũ bảo vệ, có bản lĩnh ngươi tới đi?
Nam tử áo đen được gọi là Ám Kiêu ngược lại chế nhạo nói, khiến cho Huyết Đao Vương không thể phản bác.
Chỉ là suy nghĩ một chút tới bóng dáng to lớn của Quan Vũ kia, hắn cũng hãi hùng khiếp vía, càng chưa nói tới chiến đấu.
Tần Dự không khỏi cắn răng. Một đêm không về, rõ ràng là nhiệm vụ thất bại. Hắn dường như nhìn thấy được vẻ mặt Tần Quân đang giễu cợt nhìn hắn cười.
- Ta kiến nghị điện hạ tạm thời không nên tranh phong với hắn.
Ám Kiêu bỗng nhiên khuyên nhủ.
Tần Dự không khỏi nhíu mày nhìn về phía hắn. Trong mắt lóe lên một tia lo lắng. Đối với điều này, Ám Kiêu vẫn duy trì sự ung dung:
- Tam hoàng tử vừa lập công lớn, hiện tại đối nghịch với hắn là không sáng suốt. Điện hạ đừng quên, hoàng thượng lại muốn điều Quan Vũ đến Ngọc Quan Thành. Đến lúc đó không có Quan Vũ bảo vệ, điện hạ lại chơi đùa với tam hoàng tử, dễ như trở bàn tay.
Phía sau Ám Kiêu chính là một tổ chức sát thủ thần bí. Mặc dù là làm việc cho Tần Dự, nhưng cũng không có đến mức bù cả mạng. Chết một tên thủ hạ, hắn cũng không muốn chết tên thứ hai.
- Có đạo lý!
Ánh mắt Tần Dự nhất thời sáng lên, cắn răng nói:
- Tần Quân! Để ngươi sống lâu thêm vài ngày!
Huyết Đao Vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Tần Dự u mê, một mực không chịu giác ngộ, nói không chừng sẽ bồi thường của tổ chức Huyết Đao của hắn vào.
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác:
- Một tháng sau chính là vũ hội Nam Trác Tiềm Long. Điện hạ làm hoàng tử tu vi mạnh nhất hoàng thất nên chuẩn bị thật tốt. Đây chính là chuyện làm cho vương quốc vẻ vang!
Vũ hội Nam Trác Tiềm Long!
Ánh mắt Tần Dự nhất thời sáng lên, cảm thán nói:
- Đúng vậy, ta thế nào lại quên mất chuyện này. Vũ hội Nam Trác Tiềm Long chính là do hoàng triều Nam Trác tổ chức. Có người nói 100 người đứng đầu có thể bái nhập bảy đại tông môn của hoàng triều.
Hoàng triều Nam Trác!
Trên mặt Huyết Đao Vương lộ ra một tia hướng tới. Hoàng triều lại là tồn tại vượt lên trên vương quốc. Mặc dù vương quốc Càn Nguyệt liên thủ với vương quốc Thương Lam căn bản cũng không phải là đối thủ của hoàng triều Nam Trác.
Có người nói biên giới hoàng triều lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được. Vương quốc Càn Nguyệt giống như một châu phủ bên trong hoàng triều mà thôi.
Đối mặt với thị nữ của Du Phượng Hoàng tập kích tới, Tần Quân hoảng hốt né tránh. Luyện tập cả đêm, hắn ở trong tình trạng kiệt sức, bước chân vừa di chuyển, thân thể mất đi cân bằng, va vào trên bàn, nguy hiểm thoát được một kiếm của thị nữ.
- Trời ạ! Nàng có ý gì?
Tần Quân nhất thời nổi giận. Nếu như hắn tránh chậm một chút, thật sự có khả năng sẽ bị đâm trúng.
Nhưng mà thị nữ vẫn lộ ra vẻ mặt đầy lửa giận, dường như muốn băm thây Tần Quân ra thành vạn đoạn mới có thể thư thái. Lúc này nàng lại muốn một lần nữa đâm kiếm về phía ngực của Tần Quân.
A!
Thật sự cho rằng ta dễ khi dễ sao?
Tần Quân trực tiếp lấy ra một đòn muốn khiến cho đối phương bể đầu. Đúng lúc này, Du Phượng Hoàng giống như mị ảnh, thoáng hiện ra ở giữa hai người. Tay phải của nàng nhanh như tia chớp kẹp lấy trường kiếm của thị nữ, chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa, độ mạnh yếu và độ chuẩn xác khiến người ta chấn động.
Mà Tần Quân còn chưa giơ lên, nhìn hai mắt Du Phượng Hoàng lộ ra dưới khăn che mặt, trên mặt Tần Quân hiện lên vẻ lúng túng.
Hình ảnh tối hôm qua không tự chủ được hiện lên ở trong đầu hắn, khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
Trời ạ!
Ta sẽ không phải là động tâm chứ?
Tần Quân thầm mắng một tiếng, sau đó lặng lẽ thu pháp khí về.
- Còn ra thể thống gì nữa!
Du Phượng Hoàng nhẹ giọng mắng thị nữ một câu, khiến cho thị nữ ủy khuất đến độ sắp khóc. Nàng chỉ vào Tần Quân rung giọng nói:
- Hắn tối hôm qua không biết liêm sỉ. Loại đăng đồ tử này phải giết chết!
Sát khí thật là nặng!
Chưởng quỹ và một đám người hầu không khỏi nhíu mày. Đồng thời bọn họ cũng lộ ra vẻ cổ quái nhìn về phía Tần Quân. Lẽ nào tối hôm qua Tần Quân làm ra chuyện gì điên rồ đối với vị cô nương thần bí này?
- Nói bậy! Ta là không cẩn thận ngã xuống. Hơn nữa ta cái gì cũng không có làm, cái gì cũng không nhìn thấy được!
Tần Quân ngôn từ chính nghĩa nói:
- Nàng có thể nói ta là sát nhân cuồng ma. Nhưng nàng không thể nói ta là đăng đồ tử. Ta ngay cả tay của nữ hài cũng không có nắm qua đâu!
Bất kể kiếp trước kiếp này, hắn đừng nói kéo tay của nữ hài, chính là làm gì đó cũng đã làm qua!
Nói dối không đỏ mặt, là kỹ năng cơ sở của người đi lại trong xã hội, không đúng là hành tẩu giang hồ!
Du Phượng Hoàng cũng không nhịn được, hết chỗ nói rồi. Ánh mắt nàng giống như u oán, mê ly vậy nhìn về phía Tần Quân. Tần Quân thấy vậy trong lòng chợt lo lắng. Chỉ nghe nàng bình tĩnh hỏi:
- Điện hạ bên cạnh có nữ tử đẹp như thế, làm sao có thể ngay cả tay cũng không có kéo qua?
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu cảm thấy chán ngấy. Làm sao lại nghe có cảm giác như đôi phu thê nhỏ đang cãi nhau vậy?
Tần Quân giả ho một tiếng nói:
- Ta là hoàng tử, nên vì chuyện nước mà làm lụng vất vả. Các ngươi chớ nghĩ quá nhiều!
- Ta mới không tin!"
Thị nữ của Du Phượng Hoàng hoàn toàn không nể tình, khiến cho Tần Quân muốn bóp chết nàng.
- Được, ta phải về phòng nghỉ ngơi. Du cô nương quản tốt thị nữ của mình. Đừng có chủ tớ chẳng phân biệt được.
Tần Quân xua tay nói. Nói xong hắn liền tự mình đi về phía thang lầu. Hạo Thiên Khuyển theo sát phía sau. Nhìn bóng dáng một người một chó lên lầu, ánh mắt Du Phượng Hoàng lộ ra vẻ có chút suy nghĩ. Nàng liếc mắt liền nhìn ra được Tần Quân có tình trạng kiệt sức, hình như vừa trải qua một trận đại chiến.
Quan trọng nhất chính là vừa rồi thị nữ tập kích Tần Quân lúc, nàng từ trên người Hạo Thiên Khuyển cảm nhận được một sát khí khiếp người.
- Con chó mực kia không đơn giản. Bằng không một hoàng tử làm sao có thể bất cứ lúc nào cũng dẫn theo nó?
Du Phượng Hoàng suy nghĩ. Thị nữ bên cạnh còn đang kêu gào. Chỉ có điều thấy nàng xua tay, sau đó liền yên tĩnh trở lại.
Lúc này, chưởng quỹ lại gần hỏi:
- Cô nương, sáng sớm cần gì không?
- Không cần, các ngươi chậm rãi làm việc đi.
Du Phượng Hoàng lắc đầu nói. Nói xong, nàng liền bước chậm đi về phía cửa lớn của khách sạn. Thị nữ theo sát phía sau.
- Nữ tử này vừa rồi rõ ràng không giống như là Trúc Cơ Cảnh. Lẽ nào nàng là Kim Đan Cảnh... Không có khả năng... Nàng mới bao nhiêu tuổi...
Chưởng quỹ thì thào tự nói. Hắn lập tức liền ném ý nghĩ này ra sau đầu, sau đó trở lại trước quầy tiếp tục tính sổ sách.
Bên kia, sau khi Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển vào nhà, Hạo Thiên Khuyển mới nói:
- Vị Du cô nương kia có tu vi Kim Đan Cảnh.
- Kim Đan Cảnh mà thôi...
Tần Quân mệt mỏi khoát tay nói. Một giây tiếp theo, vẻ mặt của hắn ngưng đọng, sau đó không dám tin hỏi:
- Cái gì? Kim Đan Cảnh? Nàng thoạt nhìn không lớn hơn so với ta mấy tuổi?
Trác Tuấn Kiệt đã hơn ba mươi tuổi, là đệ nhất thiên tài của vương quốc Càn Nguyệt, vẫn dừng lại ở Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.
Chẳng lẽ Du Phượng Hoàng là Thiên Sơn Đồng Mỗ?
Vừa nghĩ như thế, Tần Quân không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
- Nhân ngoại hữu nhân, vương quốc Càn Nguyệt dù sao cũng quá nhỏ.
Hạo Thiên Khuyển đương nhiên nói.
Tần Quân lắc đầu cười. Kim Đan Cảnh mà thôi. Đối với hắn nắm giữ hệ thống thần thoại mà nói, cũng không xa xôi.
- Được rồi. Ta phải nghỉ ngơi. Nếu như Đát Kỷ bọn họ tới tìm ta, ngươi giúp ta ứng phó một chút.
Tần Quân nói xong liền nhào tới trên giường.
Về phần lỗ thủng trên sàn nhà kia đã được khách sạn sửa chữa xong. Không thể không nói hiệu suất làm việc của khách sạn Lạc Nhai quả thực nhanh.
...
Dự Vương Cung.
Vẻ mặt Tần Dự tái nhợt nằm ở trên giường. Đứng bên cạnh là Huyết Đao Vương và một nam tử áo đen đội mũ.
- Ngươi phái ra sát thủ có thành công không?
Tần Dự run giọng hỏi. Ngày hôm qua tức giận công tâm, dẫn đến linh lực hắn tán loạn, tổn thương kinh mạch, không một tuần lễ rất khó khỏi hẳn.
- Không có tin tức.
Nam tử áo đen trầm giọng nói. Chiếc mũ bằng lụa đen che đi khuôn mặt của hắn. Khí tức của hắn vô cùng yếu ớt, giống như một cái bóng ở trong phòng.
Huyết Đao Vương không khỏi hừ lạnh nói:
- Ám Kiêu, xem ra sát thủ của ngươi cũng không được tốt lắm.
- Ha hả, đối phương lại là tam hoàng tử, nắm giữ cấp cường giả như Quan Vũ bảo vệ, có bản lĩnh ngươi tới đi?
Nam tử áo đen được gọi là Ám Kiêu ngược lại chế nhạo nói, khiến cho Huyết Đao Vương không thể phản bác.
Chỉ là suy nghĩ một chút tới bóng dáng to lớn của Quan Vũ kia, hắn cũng hãi hùng khiếp vía, càng chưa nói tới chiến đấu.
Tần Dự không khỏi cắn răng. Một đêm không về, rõ ràng là nhiệm vụ thất bại. Hắn dường như nhìn thấy được vẻ mặt Tần Quân đang giễu cợt nhìn hắn cười.
- Ta kiến nghị điện hạ tạm thời không nên tranh phong với hắn.
Ám Kiêu bỗng nhiên khuyên nhủ.
Tần Dự không khỏi nhíu mày nhìn về phía hắn. Trong mắt lóe lên một tia lo lắng. Đối với điều này, Ám Kiêu vẫn duy trì sự ung dung:
- Tam hoàng tử vừa lập công lớn, hiện tại đối nghịch với hắn là không sáng suốt. Điện hạ đừng quên, hoàng thượng lại muốn điều Quan Vũ đến Ngọc Quan Thành. Đến lúc đó không có Quan Vũ bảo vệ, điện hạ lại chơi đùa với tam hoàng tử, dễ như trở bàn tay.
Phía sau Ám Kiêu chính là một tổ chức sát thủ thần bí. Mặc dù là làm việc cho Tần Dự, nhưng cũng không có đến mức bù cả mạng. Chết một tên thủ hạ, hắn cũng không muốn chết tên thứ hai.
- Có đạo lý!
Ánh mắt Tần Dự nhất thời sáng lên, cắn răng nói:
- Tần Quân! Để ngươi sống lâu thêm vài ngày!
Huyết Đao Vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Tần Dự u mê, một mực không chịu giác ngộ, nói không chừng sẽ bồi thường của tổ chức Huyết Đao của hắn vào.
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác:
- Một tháng sau chính là vũ hội Nam Trác Tiềm Long. Điện hạ làm hoàng tử tu vi mạnh nhất hoàng thất nên chuẩn bị thật tốt. Đây chính là chuyện làm cho vương quốc vẻ vang!
Vũ hội Nam Trác Tiềm Long!