Hạo Thiên Khuyển hồ nghi đi theo hắn.
Một người một chó đi tới tầng một. Lúc này khách sạn Lạc Nhai đang chuẩn bị đóng cửa. Nhìn thấy được Tần Quân muốn đi ra ngoài, chưởng quỹ không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Điện hạ, muộn thế này, ngài ra đi làm cái gì?
- Có việc.
Tần Quân ném lại một câu, tiếp theo liền vội vã rời đi. Có Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh, hắn cũng không sợ Tần Dự hoặc Chu Dịch Thế phái người ám sát hắn.
Nhìn theo bóng dáng Tần Quân rời đi, chưởng quỹ lắc đầu cảm thán nói:
- Không hổ danh là người khiến cho dư luận xôn xao. Hành tung thật khiến cho người ta cân nhắc không ra.
Tới gần đêm khuya, bên trong Vương Đô ít có dấu vết của người đi lại. Trên đường tối tăm, chỉ có số ít khách sạn vẫn có ánh đèn thắp sáng.
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Hạo Thiên Khuyển không nhịn được hỏi.
- Ta muốn thử xem pháp khí của ta.
Tần Quân ba phải cái nào cũng được đáp lại. Hiện tại hắn đã đạt được Trúc Cơ Cảnh tầng bảy. Lực lượng từ lâu đã vượt quá người bình thường. Hắn muốn thử một chút xem mình có thể nhấc được Ngân Long Tru Hồn lên hay không.
Pháp khí?
Hạo Thiên Khuyển càng nghi ngờ. Chẳng lẽ là của Tần Quân?
Một đường không nói chuyện. Một người một chó tấn đi tới trước Chu Tước Đài.
Trận pháp của Chu Tước Đài đã bị bỏ. Buổi tối cũng không có binh sĩ trông coi. Hơn nữa nham thạch bạch ngọc tuy rằng cứng rắn trân quý, cũng sẽ không có người nào não tàn đến mức tới trộm nó. Dù sao diện tích của nó dài rộng đạt tới ngàn mét.
Đêm khuya vắng người, khắp bầu trời đầy sao và trăng rọi sáng Chu Tước Đài.
Tần Quân trực tiếp để cho hệ thống thần thoại lấy Ngân Long Tru Hồn ra.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Một thanh thương dài một trượng màu bạc rơi vào trên đài. Cán là sắt bạc thần bí chế tạo thành. Ánh sáng màu bạc lóe lên. Đầu dài đến gần một thước. Tạo hình khác hẳn với bình thường, cực kỳ thô dày, vô cùng sắc bén, không có tua. Cán và đầu do một ngân long chiếm giữ, khí phách không tầm thường.
Thật lãnh khốc!
Chỉnh thể dài đến hơn ba thước. Chỉ riêng phần đầu lại có tới một thước. Hiện tại Tần Quân mới có khoảng một thước bảy. Tuy rằng sau này còn có khả năng cao lên, nhưng ở trước mặt Ngân Long Tru Hồn, quả thực có vẻ quá thấp.
Một tấc dài một tấc mạnh mẽ!
Nếu như nắm giữ thành thạo Ngân Long Tru Hồn, sau này thiên quân vạn mã ai có thể ngăn cản?
Chiều dài của Long Yển Nguyệt Đao Quan Vũ Thanh không khác biệt so với Ngân Long Tru Hồn. Đương nhiên Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không có khả năng dài như vậy. Trượng của cổ đại và phương thức tính toán của hiện đại khác nhau.
Chỉ có điều, sau khi thành thần Quan Vũ vung vẩy Thanh Long Yển Nguyệt Đao dài hơn ba thước tuyệt đối dễ dàng, uy lực vượt xa so với trước kia. Ai dám tới gần hắn bên trong phạm vi ba thước?
- Cái thanh thương này không đơn giản!
Hạo Thiên Khuyển kinh ngạc nói. Pháp khí thiên phẩm thượng giai, bên trong vương quốc Càn Nguyệt còn chưa xuất hiện qua.
Tần Quân chà xát hai tay, nắm lấy cán dùng sức nhấc lên. Trời ạ, thật là nặng!
Hắn nghẹn đỏ mặt chỉ có thể miễn cưỡng nhấc Ngân Long Tru Hồn lên, nhẹ nhàng vung một cái, thậm chí không có cách nào duy trì sự cân bằng của thân thể.
- Vèo.
Đúng lúc này, một âm thanh phá không truyền đến. Một thanh phi đao xé rách không khí lao về phía Tần Quân kéo, độ cực nhanh, muốn đâm trúng đầu của Tần Quân.
Phi đao ở dưới màn đêm lóe ra hàn quang. Trong lòng Tần Quân nhất thời kinh sợ, lại không kịp né tránh. Nhưng phi đao còn không có chạm đến hắn, liền bị lực vô hình ngăn cản lại, rơi vào bên chân hắn.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển bên cạnh. Hắn biết được nhất định là Hạo Thiên Khuyển ra tay cứu giúp. Lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào một hướng khác.
Tần Quân theo ánh mắt Hạo Thiên Khuyển nhìn tới. Chỉ thấy cách đó mấy trăm thước một người áo đen đang đứng ở đỉnh mái hiên nhìn hắn, sau lưng là mặt trăng. Bóng người kia làm cho lòng người giá lạnh. Hắn thấy vậy, lửa giận ngập trời.
Xa như vậy ngươi còn có thể ném qua. Phi đao của ngươi phải không?
Đúng lúc này, người áo đen kia từ trên mái hiên bay vọt đến, giống như một đạo quỷ ảnh, thâm trầm vô cùng, Mỗi lần rơi xuống đất lại nhảy lên, hắn có thể bay ra gần hai mươi thước xa.
- Đâm đầu vào chỗ chết! Dám đánh lén lão tử!
Tần Quân phẫn nộ kéo theo Ngân Long Tru Hồn, đi về phía người áo đen. Hạo Thiên Khuyển theo sát phía sau.
Hắn cũng mặc kệ đối phương có lý do gì. Đối phương muốn giết chết hắn, hắn phải đánh trả!
Người áo đen nhìn thấy được Tần Quân cũng dám đi về phía mình, ánh mắt lộ ra một ý cười đầy giễu cợt. Tốc độ của hắn rất nhanh, thoáng cái đã chỉ còn cách Tần Quân không đến mười thước.
- Lão tử đập chết ngươi!
Tần Quân giận dữ hét lớn, hai tay sử dụng ra lực lượng toàn thân, cầm Ngân Long Tru Hồn nặng năm nghìn cân lên múa, muốn đánh về phía người áo đen.
- Không biết tự lượng sức mình!
Người áo đen hừ lạnh một tiếng. Trước đó hắn đã điều tra qua nội tình của Tần Quân. Một tháng trước chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh, không biết đập vào bao nhiêu linh đan diệu dược, mới đột phá Trúc Cơ Cảnh, căn cơ bất ổn. Tuyệt đối không phải là đối thủ của Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong như hắn.
Trong bóng đêm, ánh sáng u ám. Hắn chỉ có thể nhìn thấy được Tần Quân tốn sức vung vẩy một cây trượng dài màu bạc. Hắn trực tiếp kết luận Tần Quân lực lượng chưa đủ, trên phương diện tu vi thì tốt, nhưng tố chất thân thể lại trì trệ không tiến.
Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp lấy tay chụp vào Ngân Long Tru Hồn, muốn đoạt lấy nó từ trong tay của Tần Quân.
- Ầm.
Ngân Long Tru Hồn năm nghìn cân nặng trực tiếp đập gẫy cánh tay của người áo đen, lại nện ở trên thân thể hắn. Người áo đen chỉ cảm thấy thân thể muốn nổ mạnh. Đau khổ kịch liệt khiến cho hắn không kịp kêu thảm thiết, máu tươi trực tiếp từ trong miệng bay ra. Thân thể trực tiếp giống như bóng cao su vậy, bay ra ngoài.
Tàn bạo!
Tuyệt đối tàn bạo!
May là bản thân Tần Quân cũng không nhịn được, trong lòng thầm giật mình. Ta ngất. Gia hỏa ngu ngốc này cũng dám tay không tới đón. Đầu óc có vấn đề à!
Khóe miệng Hạo Thiên Khuyển cũng co quắp. Nó tự nhiên nhìn ra được đối phương chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, cũng dám không hề đề phòng, nhận lấy một thanh nặng năm nghìn cân đập lên.
Người áo đen bay ra ngoài hai mươi thước xa. Thời điểm Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển chạy tới, người này đã chỉ có thở ra mà không có hít vào nữa.