Chương 68: Một đao kia

Ầm Ầm.

Đầu của Tiêu Bắc Long rơi trên mặt đất, lăn hơn mười vòng mới dừng lại. Tất cả mọi người ở đó nhìn thấy đều há hốc mồm.

Yên tĩnh!

Lúc này thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.

Càn Hoàng Đế còn đứng phắt dậy. Hắn vẫn giữ vững bình tĩnh, lúc này lại nghẹn họng nhìn trân trối về phía bóng dáng cao lớn của Quan Vũ kia

Ngay cả Nam Mãnh vừa rồi được đỡ lên lầu các cũng há hốc mồm.

Tiêu Bắc Long cân sức ngang cùng hắn tài bị giết chết trong giây lát sao?

Sự yên tĩnh quá quỷ dị lại không có ai nào phá tan. Dường như toàn thế giới đều mất đi âm thanh.

- Cái này... làm sao có thể...

Toàn thân Chu Dịch Thế dường như choáng váng. Toàn thân hắn run rẩy. Hắn không thể tin được cảnh tượng trước mắt là sự thật.

Miệng Tần Dự lúc này đã có thể nhét vào một quả trứng gà.

Trước đó hắn đoán Quan Vũ có khả năng chiến thắng Tiêu Bắc Long. Nhưng trăm triệu lần hắn cũng không ngờ được lại chỉ là một đao đã giết chết trong nháy mắt!

Tiêu Bắc Long lại là cường giả Thuế Phàm Cảnh, nam nhân đứng ở đỉnh cao của vương quốc!

Lại liên tưởng tới lời Quan Vũ nói ba chiêu lúc trước, tất cả mọi người không khỏi dâng lên tâm tình chấn động. Hóa ra hắn không khoác lác, trái lại có phần khiêm tốn!

- Ta ngất! Quỳ bái! Nhị gia uy vũ quá!

Tần Quân kích động nói, trong nháy mắt phá tan sự yên lặng của tất cả mọi người ở đó.

Ầm!

Tất cả mọi người ở đó liền sôi trào!

- Thật trâu bò! Không ngờ lại giết chết Tiêu Bắc Long chỉ trong giây lát!

- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thực lực khó tránh khỏi quá kinh khủng đi?

- Ông trời của ta! Ta không nằm mơ chứ?

- Đây chính là Tiêu Bắc Long... đại tướng quân trấn quốc của Vương quốc Thương Lam!

- Chúng ta thắng rồi sao?

Bách tính và tu sĩ kích động khó nhịn nổi, tiếng ồn ào rung trời. Tất cả mọi người đang hoan hô.

Quan Vũ được vạn người chú ý, lại chậm rãi thu đao. Tay trái hắn tự nhiên vuốt về phía chòm râu dài của mình. Dáng vẻ của hắn hờ hững, giống như hắn vừa chém chết, không phải là Tiêu Bắc Long, mà là một con mèo, con chó nào đó.

Càn Hoàng Đế cố nén kích động ngồi xuống. Chỉ là trên mặt hắn không kìm được dáng vẻ tươi cười.

Chu Dịch Thế và một đám sứ giả của vương quốc Thương Lam lại thất thanh nhọn kêu. Tiêu Bắc Long làm sao có thể bị giết chết trong giây lát như vậy được?

Ngay cả Tống Lãng và Chân Hồn cũng trầm mặc. Bọn họ tự nghĩ, bản thân mình không phải là đối thủ của Tiêu Bắc Long.

Hiện tại Tiêu Bắc Long bị giết chết trong giây lát. Nếu như bọn họ đi tới, chắc hẳn cũng có số phận tương tự.

- Trầm công công, còn đứng ngây ra đó làm gì?

Tần Quân nhìn Trầm Duyên đang đứng ở sát biên giới Chu Tước Đài kêu lên. Trầm Duyên từ trong sự khiếp sợ được kéo trở lại trong hiện thực.

- Hiện tại ta tuyên bố, hai nước quyết đấu, vương quốc Càn Nguyệt thu được hai trận thắng. Dựa theo quy tắc ba trấn thắng hai, vương quốc Càn Nguyệt đạt được thắng lợi trong hai nước quyết đấu lần này!

Tiếng của Trầm Duyên rất tốt. Mặc dù là âm thanh giống như tiếng gà trống, nhưng tất cả bách tính và tu sĩ nghe được, trong lòng lại thấy thoải mái.

Hai nước quyết đấu lần trước, vương quốc Càn Nguyệt thua rất mất mặt. Một trận cũng không có thắng nổi!

Lần này cuối cùng hòa nhau một lần!

Càn Hoàng Đế quay đầu lại, nhìn Chu Dịch Thế cười nói:

- Không nghĩ tới đại tướng quân trấn quốc của quý quốc yếu ớt như vậy. Xem ra vương quốc Thương Lam không lớn bằng lúc trước.

Thoải mái!

Cuối cùng cũng mở mày mở mặt!

Càn Hoàng Đế cười đến mức sắp biến thành một đóa hoa cúc. Tuy rằng Chu Dịch Thế phẫn nộ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng vui cười. Thân thể của hắn cũng đang run rẩy.

Tiêu Bắc Long lại là chiến thần của vương quốc Thương Lam. Không ngờ trong lúc hai nước quyết đấu, hắn lại bị đối thủ giết chết trong giây lát. Nếu như truyền tới bên trong vương quốc Thương Lam, tuyệt đối sẽ gây ra sóng to gió lớn, thậm chí khiến cho lòng dân rung chuyển.

Hắn còn không biết nên đối mặt với phụ hoàng hắn như thế nào.

Vốn là một công tác tốt, kết quả biến thành ác mộng. Chu Dịch Thế đầy tuyệt vọng.

- Mặt khác, mọi người đều biết ta vì bị kẻ gian hãm hại, bị giáng chức đày tới biên cương.

Tần Quân bỗng nhiên cất cao giọng nói, khiến cho tiếng hoan hô của tất cả mọi người ở đó chợt yên tĩnh trở lại. Dân chúng đưa mắt nhìn nhau. Gặp kẻ gian hãm hại?

Nếu như đổi lại thành thường ngày, bách tính khẳng định không tin. Nhưng bây giờ Tần Quân dẫn theo thủ hạ ngăn cơn sóng dữ, bọn họ đều nguyện ý đi tin tưởng.

Thân là hoàng tử, gấm y ngọc thực, cần gì tham tài?

- Ta không nói là kẻ gian nào. Nhưng lần này ta trở về là mang theo công lao và thành tích trở về!

Tần Quân khí thế tăng cao nói ra, trái một câu kẻ gian, phải một câu kẻ gian. Tần Dự trên lầu các nghe được, sắc mặt tái xanh.

Một lần hành động xoay chuyển thế cục hai nước quyết đấu, quả thực được tính là công lao và thành tích.

Dân chúng đều biểu thị tán thành. So sánh cùng chuyện này, ngầm nuốt quốc khố không tính là cái gì cả.

Dù sao tiền trong quốc khố bách tính cũng không thể dùng được.

Nhưng mà lúc này, Tần Quân lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái đầu người. Không ngờ chính là đầu của Hạ Hầu Ân.

- Đó là...

Càn Hoàng Đế lộ vẻ xúc động. Hắn hận Hạ Hầu Ân đến tận xương cốt. Cho nên chỉ cần liếc mắt là hắn có thể nhận ra. Không chỉ bởi vì Hạ Hầu Ân và phi tử của hắn cấu kết, mà còn bởi vì Hạ Hầu Ân trường kỳ dẫn động chiến tranh, khiến cho triều đình nghiến răng nghiến lợi.

- Cái đầu này chính là đầu loạn tướng Hạ Hầu Ân!

Tần Quân giơ cao cái đầu của Hạ Hầu Ân, kêu lên, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều bùng nổ.

Mọi người ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt đều biết tới hung danh của Hạ Hầu Ân. Ngay cả Nam Mãnh nhiều lần đều không thể thành công bắt được hắn.

Không nghĩ tới, hắn lại bị tam hoàng tử giết chết!

Quan Vũ mỉm cười vuốt râu. Hắn hiểu rõ Tần Quân sẽ xoay người. Trong lòng hắn đầy tự hào. Bởi vì hắn giúp đỡ Tần Quân nắm giữ quyền nói ở nơi đây.

Chỉ có điều cho dù không có hắn, Tần Quân cũng có thể dựa vào Đát Kỷ.

Nói chuyện xong, Tần Quân không lên tiếng nữa, mà lộ ra gương mặt tươi cười nhìn về phía lầu các. Chính xác mà nói, là nhìn về phía phụ hoàng tiện nghi của mình.

Ánh mắt hai phụ tử đối diện nhau. Tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

Ngay cả Chu Dịch Thế cũng nghi ngờ nhìn về phía Tần Quân. Trước đó, hắn không có ấn tượng đối với Tần Quân. Hắn chỉ biết là trong các hoàng tử của vương quốc Càn Nguyệt, người có quyền thế nhất chính là ngũ hoàng tử Tần Dự.