- Đúng vậy, có người nói hai người này đều nắm giữ đại tông môn, không thua gì với ba đại tông môn của vương quốc chúng ta!
- Chẳng phải bọn họ đều là cường giả Thuế Phàm Cảnh sao?
- A vương quốc chúng ta bên này chỉ có đại tướng quân Nam Mãnh là Thuế Phàm Cảnh... Kết thúc rồi!
Đám người Tần Quân ẩn thân ở trong biển người, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ba người Tiêu Bắc Long.
Đứng ở trên lầu các, Tần Dự nhìn Thái tử vương quốc Thương Lam Chu Dịch Thế không khỏi cắn răng. hai người ngoài mặt xem ra đều là hoàng đế tương lai của vương quốc từng người. Tuy rằng Tần Dự ở trong các hoàng tử cực kỳ xuất sắc, nhưng so với Chu Dịch Thế, lại có sự chênh lệch không phải là quá nhỏ.
Chỉ có điều Chu Dịch Thế đã tuổi gần ba mươi tuổi. Trên phương diện kinh nghiệm lại nhiều hơn so với Tần Dự mới mười sáu tuổi. Điều khiến cho bách tính của vương quốc Càn Nguyệt vẫn xem trọng Tần Dự.
- Lại ngồi đi!
Càn Hoàng Đế mặt không đổi sắc nói. Trong lòng hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ. Nhìn ba người Tiêu Bắc Long, hắn liền biết lần này hai nước quyết đấu, vương quốc Càn Nguyệt tám chín phần mười là thất bại.
Chỉ có điều thua người không thua trận. Chí ít biểu hiện ra được không quan tâm hơn thua!
Gặp thái sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc!
Được tổng quản hoàng cung Trầm Duyên đến đỡ, Càn Hoàng Đế đi về phía lầu các. Chu Dịch Thế lại dẫn theo đám người Tiêu Bắc Long đi theo sau.
- Lốc cốc! Lốc cốc! Lốc cốc!
Đúng lúc này, trên đường phố xa xa truyền đến tiếng vó ngựa vang dội. Chỉ thấy biển người tự động tách xa nhau tạo thành một con đường. Đại tướng quân trấn quốc Nam Mãnh thân cưỡi một con thần mã màu đen cao một trượng đi tới.
Giống như thân cưỡi Hắc Long, thần võ không tầm thường.
- Đại tướng quân trấn quốc!
- Đại tướng quân uy vũ!
- Đại tướng quân nỗ lực lên, nhất định phải xử chết bọn họ!
Dân chúng kích động gào thét quát lên, giống như siêu sao Thiên Vương giá lâm. Không thể không nói ở vương quốc Càn Nguyệt, nhân khí của Nam Mãnh tuyệt đối là đứng đầu. Cho dù là Càn Hoàng Đế so ra cũng kém hơn hắn. Bởi vì hắn chính là đệ nhất cường giả của vương quốc Càn Nguyệt. Hơn nữa công lao và thành tích của hắn không người nào có thể so sánh được.
Nếu như đổi lại thành ở địa cầu cổ đại, công cao trấn chủ khẳng định sẽ bị chơi tới chết. Nhưng ở thế giới Thần Ma này, tu vi mới thật sự là nắm đấm. Càn Hoàng Đế cũng không dám mưu hại Nam Mãnh. Hắn cũng không có năng lực.
- Rất biết cách thể hiện đi!
Tần Quân không khỏi nhỏ giọng cảm thán nói. Không ngờ còn lên sân khấu muộn hơn so với hoàng đế!
Đôi mắt xếch của Quan Vũ không khỏi híp lại, nhìn Nam Mãnh. Trong mắt hắn đều là vẻ khinh thường.
Ở trong mắt người bình thường, Nam Mãnh chính là thần. Nhưng trong mắt hắn chính là một người yếu. Hắn có lòng tin một đao chém xuống cái mũ trên đầu Nam Mãnh.
- Nhân tộc các ngươi phô trương thật ghê gớm. Đổi lại thành Yêu tộc chúng ta, liền trực tiếp đấu võ.
Hạo Thiên Khuyển đứng ở bên chân Tần Quân khinh bỉ nói. Tần Quân bĩu môi. Yêu tộc các ngươi làm sao hiểu được lạc thú thích thể hiện.
Bởi vì người xung quanh quá nhiều, quá mức ồn ào náo động. Chỉ cần Hạo Thiên Khuyển cúi đầu, sẽ không sợ bị người khác phát hiện.
Đợi sau khi sứ giả hai nước đều ngồi xuống, ca vũ sẽ lên Chu Tước Đài biểu diễn giúp vui đầu tiên. Tần Quân thật ra xem rất say sưa. Nhưng bách tính và tu sĩ đều đã sốt ruột.
- Cũng không biết đám người Quân công tử có tới hay không.
Ngồi sau lưng Càn Hoàng Đế, Tần Dự không ngừng nhìn lướt qua biển người xung quanh Chu Tước Đài. Thế nhưng mặc dù lầu các cao bốn trượng, hắn vẫn không tìm được chỗ của đám người Tần Quân. Phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh đông nghịt đều là đầu người.
Quan trọng nhất chính là tu sĩ mặc áo bào đen trong biển người không một nghìn người cũng có tới năm trăm người. Muốn dùng mắt tìm được đám người Tần Quân căn bản là không có khả năng.
- Cũng không biết lần này vương quốc Càn Nguyệt chúng ta có thể thắng hay không?
Một hoàng tử u buồn than thở.
Tần Dự bĩu môi. Túi rượu thùng cơm. Không có thân phận hoàng tử thì không làm được trò trống gì. Ngay cả tình thế như vậy cũng không nhìn thấy rõ.
- Đó là đương nhiên. Có cha ta ở đây, nhất định có thể thắng!
Ngồi ở hàng sau một đám hoàng tử, Nam Ngọc Tâm cao ngạo hừ một tiếng nói. Tần Dự nghe được không khỏi lắc đầu. Nam Mãnh cường thịnh mấy đi nữa, thì có ích lợi gì?
Ba trận hai thắng!
Càn Hoàng Đế ngồi ở long y phía trước, quay đầu lại cười nói:
- Năm năm trước nam ái khanh còn chưa đảm nhiệm đại tướng quân trấn quốc, cho nên không có tham gia hai nước quyết đấu lần trước. Trẫm rất chờ mong biểu hiện của hắn lần này.
Nhận được hoàng đế tán thưởng, Nam Ngọc Tâm cười đến mức hai mắt híp lại thành loan nguyệt.
Mà ở bên kia, Chu Dịch Thế cũng nghe được đối thoại của bọn họ, khóe miệng hắn không khỏi cong lên, thoáng lộ ra một ý cười khinh miệt.
Ca vũ tiến hành biểu diễn trong thời gian uống cạn một chén trà. Sau đó đại thái giám Trầm Duyên, khụ khụ, không đúng, tổng quản hoàng cung Trầm Duyên lên đài chủ trì hai nước quyết đấu.
- Tiếp theo là vương quốc Càn Nguyệt và vương quốc Thương Lam tiến hành luận bàn liên minh, để gia tăng sự hữu nghị giữa hai nước. Hai bên mỗi bên phái ra ba người, ba trận thắng hai, điểm đến thì ngừng.
Trầm Duyên cao giọng tuyên bố, âm thanh chói tai, nhưng vô cùng có lực xuyên thấu.
- Cũng không biết lão nô này mới tu luyện Kim Đan Cảnh đỉnh phong có thứ tu bổ được thiếu sót phía dưới hay không.
Tần Quân nhìn chằm chằm vào Trầm Duyên, chán ghét nghĩ.
Trầm Duyên đối với tiền thân của hắn thật ra rất tốt, không thiên vị ai.
Có người nói Trầm Duyên là tiểu thái giám theo chân Càn Hoàng Đế lớn lên. Càn Hoàng Đế lợi dụng tài nguyên đắp hắn đến Kim Đan Cảnh đỉnh phong, cũng không biết là thật hay giả.
Nếu như là nói thật, quan hệ của hai người cần phải đưa ra nghiên cứu. Tần Quân vừa nghĩ tới một hình ảnh tà ác liền không nhịn được ớn lạnh. Hi vọng phụ hoàng tiện nghi của hắn không cần chán ghét giống như hắn nghĩ vậy.
- Mời hai bên mỗi bên phái ra một vị đến Chu Tước Đài.
Trầm Duyên vừa dứt lời, một đại tướng bên cạnh Nam Mãnh lắc người một cái, đột nhiên xuất hiện ở trên Chu Tước Đài, dẫn tới bách tính và tu sĩ dưới đài ủng hộ liên tục.
- Mới vào Thuế Phàm Cảnh.
Quan Vũ thì thào một câu.
- Tại hạ là Bạch Ngự Phong thiên tướng dưới trướng của đại tướng quân trấn quốc!