Chương 58: Càn hoàng đế (1)

- Đúng đúng đúng.

Vẫn không có cách nào xen miệng vào, Yến Mạc Bắc rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện. Đáng tiếc chỉ là đồng ý với Tần Quân.

Đứng ở hành lang lầu ba Du Phượng Hoàng tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện phát sinh vừa rồi. Nhìn Tần Quân cười hi hi ha ha, đôi mi thanh tú của nàng lại không hề giãn ra.

- Tiểu thư, tiểu thư đang suy nghĩ gì đấy?

Thị nữ sau lưng tò mò hỏi. Đừng thấy thị nữ này yểu điệu, nhưng nàng lại nắm giữ tu vi Luyện Khí Cảnh tầng sáu, được cho là thiên tài.

- Ta đang suy nghĩ thế lực sau lưng Quân công tử rốt cuộc là phương nào.

Du Phượng Hoàng nhẹ giọng nói.

Mấy ngày qua nàng cũng phái người điều tra qua thân phận của Tần Quân. Hóa ra Tần Quân xem như là tam hoàng tử của triều này. Chỉ có điều hắn phạm tội bị cách chức, lại được người cứu, sau đó quay về Vương Đô. Điều khiến cho người ta giật mình, chính là tu vi của hắn không ngờ đã đạt được Trúc Cơ Cảnh tầng sáu.

Vương quốc Càn Nguyệt cũng không có thiên tài như vậy. Mặc dù là đệ nhất thiên tài Trác Tuấn Kiệt ở tuổi của Tần Quân cũng không có tu vi cao như vậy.

Nhìn như vậy, Tần Quân thật sự nhận được thế lực thần bí đến giúp đỡ. Ví dụ như Đát Kỷ. Có người nói Đát Kỷ có thể trong nháy mắt giết chết cường giả Kim Đan Cảnh siêu cấp.

Đánh chết nàng cũng không tin Tần Quân có thể sử dụng mị lực nhân cách hấp dẫn cường giả siêu cấp tìm nơi nương tựa. Hơn nữa còn là ở thời điểm hắn rất sa sút nhất.

- Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nhiệm vụ của chúng ta là thành lập phân đà, không có khả năng lôi kéo nhân tài.

Thị nữ nhún vai cười nói:

- Hơn nữa Quân công tử ngay cả tên trên Nhân Bảng cũng không có lên được. Làm sao có thể so sánh với được với tiểu thư ngài.

- Hắn sau này nhất định sẽ vào Nhân Bảng, dương danh lập vạn.

Du Phượng Hoàng nhìn Tần Quân dưới lầu, lẩm bẩm nói.

Lời này vừa nói ra, thị nữ không khỏi chấn động kinh ngạc nhìn về phía Tần Quân. Nàng vẫn là lần đầu nghe thấy tiểu thư đánh giá một người như vậy. Hơn nữa tuổi đối phương còn nhỏ hơn so với Du Phượng Hoàng.

Suốt đêm không nói chuyện.

Tin tức Ngũ hoàng tử Tần Dự bị Quân công tử đánh bỏ chạy, ở trong đêm đã lưu truyền rộng rãi. Chỉ có điều ngày hôm sau chính là thời điểm hai nước quyết đấu, cũng không có khiến cho dư luận xôn xao.

Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, vô số dân chúng và tu sĩ liền từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.

Đám người Tần Quân cũng vậy. Hắn triệu tập Đát Kỷ, Hạo Thiên Khuyển, Quan Vũ lại, sau đó phát cho bọn họ áo bào đen trước đó đã mua được.

Về phần đám người Yến Mạc Bắc, hắn lại để cho bọn họ ở lại trong khách sạn Lạc Nhai nghỉ tạm, để tránh khỏi lại bị Huyết Đao Vương truy sát.

- Tại sao phải mặc cái này?

Đát Kỷ nghi ngờ hỏi.

- Giấu mình. Trước lẩn vào trong đám người, thời khắc mấu chốt chúng ta sẽ xuất thủ. Như vậy là có thể khiến cho bách tính, quan viên thậm chí hoàng đế càng cảm kích chúng ta hơn.

Tần Quân cười hắc hắc nói. Đát Kỷ nghe được không khỏi trợn trừng mắt. Người này có thật nhiều ý đồ xấu.

Quan Vũ lại mặc áo bào đen ngạo nghễ cười nói:

- Hôm nay ta liền muốn giống như Quan Vân Trường trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hâm rượu chém Hoa Hùng!

Trung nhị!

Mười phần trung nhị!

Tần Quân không khỏi thầm chế nhạo. Nếu như đổi lại thành những người khác nói những lời này, thật ra cũng không có gì. Nhưng từ trong miệng Quan Vũ truyền ra, thế nào lại cảm giác giống như đang thổi phồng chính mình.

Sau đó nhóm ba người thêm một con chó mực theo thang lầu đi xuống. Cùng lúc đó cũng có không thiếu tu sĩ từ trong phòng đi ra. Bọn họ vừa nhìn thấy Tần Quân liền cười chào hỏi.

- Quân công tử buổi sáng tốt lành. Không nghĩ tới công tử cũng thức dậy sớm như vậy.

- Ha ha, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi tới Chu Tước Đài!

- Có người nói Chu Tước Đài là được tạm thời dựng lên, diện tích không nhỏ!

- Không có cách nào. Hai nước quyết đấu lại là người mạnh nhất đấu. Nếu như lôi đài nhỏ, hai bên rất khó thi triển ra.

Tần Quân cũng không từ chối lời mời của những tu sĩ này. Đối mặt với mỗi một vị tu sĩ, không quan tâm bọn họ tu vi như thế nào, hắn đều sẽ mỉm cười gật đầu.

Lúc bọn họ đang muốn đi ra khỏi khách sạn Lạc Nhai, chưởng quỹ bỗng nhiên đi tới nói:

- Quân công tử, sau này có gì cần, có chỗ nào ta có thể giúp được công tử, tuyệt đối sẽ giúp. Cũng hi vọng công tử đừng xem ta như là người xa lạ.

Tần Quân dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía chưởng quỹ. Dối với điều này, chưởng quỹ chỉ là lộ ra vẻ mặt tươi cười.

- Không hổ danh là chưởng quỹ của khách sạn Lạc Nhai, đứng thành hàng phải nhân lúc còn sớm. Tinh thần này đã được ngươi biểu hiện ra đầy đủ.

Tần Quân vỗ vai chưởng quỹ, vẻ mặt ta xem được ngươi.

Tuy rằng không hiểu Tần Quân nói tinh thần đứng thành hàng là gì, nhưng chưởng quỹ có thể nghe ra lời khen trong câu nói của Tần Quân. Điều này nói rõ Tần Quân nguyện ý tiếp nhận hắn lấy lòng.

Không nói chuyện tào lao, Tần Quân cất bước liền đi ra khỏi khách sạn Lạc Nhai, đồng thời đội chiếc mũ từ áo bào màu đen lên.

Quan Vũ và Đát Kỷ cũng vậy. Về phần Hạo Thiên Khuyển, ha hả, mặc hay không mặc đều đen.

Tuy rằng sắc trời vẫn lộ ra sự u ám, nhưng trên đường phố đã kín người hết chỗ.

- Đát Kỷ, tới trong lòng ta, cẩn thận bị người khác sỗ sàng.

Tần Quân thuận thế ôm Đát Kỷ vào trong lòng. Đát Kỷ đảo mắt, cũng không có phản kháng. Chỉ là bàn tay trắng thuần lại bấm ở phần thịt mềm bên thắt lưng của Tần Quân, khiến cho hắn đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Đau cũng vui sướng!

Ta nhịn!

Khóe miệng Tần Quân co quắp, cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh. Hạo Thiên Khuyển thấy vậy, cười tới mức mắt cũng cong cả lại.

- Trẻ tuổi thật tốt.

Quan Vũ theo ở phía sau, vuốt râu cười nói. Người này hình như bất kỳ thời khắc nào cũng phải sờ bộ râu dài của mình. Nhất là sau khi Tần Quân ban tặng hắn danh hiệu công râu dài đẹp trai, động tác này càng tệ hại hơn.

Mỹ nhân trong ngực, tâm tình Tần Quân nhộn nhạo, hận không thể lại cứ như thế đi thẳng.

Chỉ có điều mới vừa đi qua chỗ rẽ kế tiếp, Đát Kỷ liền nhanh chóng từ trong ngực hắn tách ra. Nhìn thấy được Tần Quân lại duỗi móng vuốt chó ra, Đát Kỷ bĩu môi nói:

- Đủ rồi. Cẩn thận ta phế tay ngươi.

Lời vừa nói ra, tay phải Tần Quân giống như giống như điện giật, rụt trở về.

Ai, vẫn là thực lực quá yếu!