Chương 54: Khắp nơi tới triều

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cái tên Quân công tử liền vang vọng toàn bộ Vương Đô, thậm chí mơ hồ có tên đệ nhất thiên tài Vương Đô.

Tới gần ngày hai nước so đấu, bên trong Vương Đô tu sĩ càng lúc càng nhiều. Thậm chí ngay cả ba đại tông môn cũng phái người đến đây xem chừng.

Hai nước so đấu, phái ra chính là chiến lực mạnh nhất. Chí ít đều là cường giả Kim Đan Cảnh. Nam Mãnh còn là Thuế Phàm Cảnh. Đại chiến như vậy tất nhiên sẽ thu hút các thế lực khắp nơi.

Chỉ là quan sát cuộc chiến lại có thể học được rất nhiều điều!

- Binh.

Nam Ngọc Tâm phẫn nộ đập nát bình hoa ngọc xanh xuống đất. Thị nữ bên cạnh sợ hãi không thôi, vội vàng khuyên bảo nàng.

- Hắn dựa vào cái gì hung dữ đối với ta như vậy?

- Ta cũng không phải tìm hắn gây phiền phức. Người ta chỉ là hiếu kỳ về hắn mà thôi!

- Thật là, cũng không biết một chút thương hương tiếc ngọc nào!

Nam Ngọc Tâm ngồi ở ghế thở phì phò mắng. Các thị nữ nghe được, đưa mắt nhìn nhau

Quân công tử?

Thân là thị nữ của trấn quốc phủ, các nàng cũng đã nghe nói qua về cái tên Quân công tử. Thật không nghĩ tới đại tiểu thư nhà mình lại bất ngờ đi tìm Quân công tử, hơn nữa còn mang theo một bụng tức trở về.

Lẽ nào vị Quân công tử kia không biết thân phận của tiểu thư?

Các thị nữ âm thầm nghi ngờ. Ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt, mặc dù là đệ tử của ba đại tông môn, nhìn thấy Nam Ngọc Tâm cũng không dám sĩ diện. Dù sao phụ thân của Nam Ngọc Tâm Nam Mãnh chính là tồn tại Thuế Phàm Cảnh siêu nhiên.

Hai chữ Thuế Phàm đủ để nói rõ tất cả!

- Là ai chọc cho nữ nhi bảo bối của ta tức giận như vậy?

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một tiếng cười trung khí mười phần. Ngay sau đó một trung niên khôi ngô đi với bước đi mạnh mẽ uy vũ tiến tới. Thân hắn cao gần hai thước, lưng hùm vai gấu, khiến cẩm bào màu đen mặc trên người hắn căng lên. Khuôn mặt không uy tự phát ra khí thế bừng bừng. Lông mày rậm mắt to. trong mắt hắn lộ ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.

Hắn chính là đệ nhất cường giả ngoài mặt của vương quốc Càn Nguyệt, đại tướng quân trấn quốc Nam Mãnh!

- Phụ thân...

Nam Ngọc Tâm trề miệng hô một tiếng.

- Nói một chút xem, ai có năng lực chọc giận con vậy?

Nam Mãnh ha ha cười nói. Nam Ngọc Tâm nghe được luôn cảm thấy trong lời nói có vấn đề.

Nàng không khỏi phì một tiếng, nói:

- Còn không phải là vị Quân công tử kia sao? Không ngờ hắn hoàn toàn không nể mặt ta.

- Quân công tử?

Chân mày Nam Mãnh không khỏi nhíu chặt lại. Hóa ra tên Quân công tử đã truyền tới trong triều đình.

Hôm nay lâm triều, Tần Dự không ngờ lớn mật đề cử Quan Vũ, cũng tuyên bố Quan Vũ không kém hơn Nam Mãnh chút nào. Điều này khiến cho hắn thầm buồn, đồng thời cũng ghi nhớ Quân công tử và Quan Vũ.

- Đúng vậy. Tâm nhi hiếu kỳ đi tìm hắn, muốn so tài một hồi. Kết quả...

Câu nói kế tiếp Nam Ngọc Tâm khó có thể mở miệng. Quá mất mặt. Lúc đó xung quanh nhưng có nhiều quần chúng như vậy.

Chỉ có điều nàng thật ra không có hận Tần Quân. Bởi vì hai người giao đấu nho nhỏ, khiến cho nàng hiểu rõ, mình thật sự không là đối thủ của Tần Quân. Chỉ là thái độ của Tần Quân quá lạnh nhạt, khiến cho nàng rất buồn bực.

- Ngươi có thể thấy được tên đại hán râu dài, thủ hạ của Quân công tử kia hay không?

Nam Mãnh giả vờ tùy ý hỏi.

Hai nước so đấu sắp tới gần. Mặc dù hắn có lòng tin chiến thắng một trận. Nhưng hai trận khác lại thấp thỏm. Lần này vương quốc Thương Lam không ngờ phái ra hai cường giả Thuế Phàm Cảnh, chấn động triều đình và bách tính, khiến cho hoàng đế lo lắng không thôi.

Chỉ có người thân giữ chức vị cao mới biết được hai nước so đấu quan trọng tới mức nào. Bởi vì mỗi lần so đấu đều đặt thêm tài nguyên. Bên thua không chỉ có phải bồi thường tài nguyên, còn có thể ở trong lần đàm phán tiếp theo sẽ rơi xuống tình thế hạ phong.

- Không nhìn thấy. Chỉ thấy Quân công tử.

Nam Ngọc Tâm lắc đầu nói. Giọng nói của nàng dừng một chút, sau đó cắn răng nói:

- Gia hỏa kia còn giả trang thần bí, không ngờ đeo khăn che mặt không chịu lấy mặt mũi thực nhìn người.

Chân mày Nam Mãnh không khỏi càng nhíu chặt hơn. Xem ra vị Quân công tử này có mưu đồ khác.

...

Cửa thành Vương Đô.

Thường Thiến Thiến một nhảy vừa đi ở phía trước. Đi theo phía sau là đại trưởng lão Huyền Linh Tông Từ Hải. Ngoài ra còn có các đệ tử Thường Hạo, Trác Tuấn Kiệt, Chung Linh. Toàn bộ đội ngũ khoảng chừng hai mươi người. Trang phục của Huyền Linh Tông lộ rõ tiêu chí khiến cho bách tính và tu sĩ dọc đường đều nhường đường.

- Huyền Linh Tông cũng tới!

- Sáng sớm Tử Quang Tông vừa tới xong. Hiện tại chỉ còn thiếu Phần Sơn Cốc.

- Chà chà, Tử Quang Tông và Huyền Linh Tông từ trước đến nay không hợp nhau. Nói không chừng bọn họ sẽ xảy ra xung đột.

- Các ngươi phát hiện không? Ngay cả một ít đại tông môn của vương quốc Thương Lam cũng phái người đến.

- Năm năm một lần so đấu. Lần trước là ở vương quốc Thương Lam. Tương đương với mười năm Vương Đô mới tổ chức một lần. Chúng ta có phúc được xem.

Các tu sĩ trong bách tính bàn luận ầm ĩ. Ở bên trong Vương Đô, khoảng cách giữa tu sĩ và bách tính rất gần. Tu sĩ cũng không dám gây khó dễ cho bách tính. Bởi vì nơi này là dưới chân thiên tử.

- Thật muốn nhanh chóng nhìn thấy Tần Quân.

Thường Thiến Thiến xoay người nhìn mọi người cười nói. Ngoại trừ sắc mặt Thường Hạo có chút âm trầm ra, những người khác đều mỉm cười.

Lần này đệ tử tới Vương Đô trên cơ bản đều cao hơn đồng lứa của Thường Thiến Thiến, cho nên tất cả mọi người sẽ không ăn dấm chua.

Trác Tuấn Kiệt nắm chặt trường kiếm bên hông, bình tĩnh nói:

- Ta sẽ lại khiêu chiến hắn! Lần này, ta sẽ không sơ ý nữa!

Chung Linh nhìn đã Trác Tuấn Kiệt từ vực sâu sống lại, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Đoàn người cười nói đi tới. Rẽ qua mấy con phố, bọn họ liền gặp phải một đám tu sĩ thân mặc mặc trang phục màu tím tuấn dật. Đối phương chính là Tử Quang Tông một trong ba đại tông môn.

- Ai da, đây không phải là Trác Tuấn Kiệt sao? Nghe nói ngươi ở bên trong Huyền Linh Tông bị một người ngoài đánh bại?

Người nói chính là một thanh niên tuấn mỹ. Trong tay hắn phe phẩy chiếc quạt lông. Khí tức Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lộ rõ không thể nghi ngờ, khiến cho tu sĩ hai bên đường phố hãi hùng khiếp vía.

- Lư Huyền Phong, ngươi không cần tìm lỗi!

Chung Linh trầm giọng quát. Tên người thanh niên cầm quạt lông này chính là đệ nhất thiên tài của Tử Quang Tông. Ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt Lư Huyền Phong xếp hạng phía sau Trác Tuấn Kiệt. Bản thân bọn họ đều là nhân vật dẫm đầu trong tông môn thế hệ trẻ.

Từ Hải hừ lạnh một tiếng. Nhưng hắn là trưởng bối. Tiểu bối tranh phong, hắn cũng không tiện xen vào, bằng không truyền đi sẽ mất mặt xấu hổ.

- Ta bất kể bị ai đánh bại, cũng có thể chiến thắng ngươi. Bại tướng dưới tay.

Trác Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm vào Lư Huyền Phong xem thường cười, khiến cho đồng môn phía sau không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Dân chúng và tu sĩ xung quanh cũng không tránh khỏi cảm thán. Thật không hổ danh là đệ nhất thiên tài của vương quốc. Nói năng chính là khí phách!

Sắc mặt Lư Huyền Phong cũng khó coi. Hắn hừ lạnh nói:

- Ta sẽ đánh bại ngươi. Chỉ có điều trước đó, ta sẽ chọn chiến đấu với Quân công tử hiện đang nổi danh nhất Vương Đô hiện nay đã!

Quân công tử?

Trên mặt đám người Trác Tuấn Kiệt lộ ra vẻ nghi hoặc. Đôi mắt Thường Thiến Thiến chớp chớp, trong mắt đều là sự hiếu kỳ nồng đậm. Nghe thấy cái tên này đã biết người này không đơn giản.

Lư Huyền Phong nhẹ lay động quạt lông, xoay người cười nói:

- Trác Tuấn Kiệt, ngươi có cường thịnh mấy đi nữa, chung quy vẫn có hạn. So với Quân công tử, ngươi còn kém xa lắm!

Nói xong, hắn liền dẫn một đám đệ tử Tử Quang Tông rời đi.

Mà lời của hắn lại khiến cho sắc mặt Trác Tuấn Kiệt trở nên thâm trầm. Các tu sĩ xung quanh cũng cảm thấy có lý

Bản thân tu vi của Quân công tử cũng không tệ. Còn có thể thu phục cường giả siêu cấp. Dưới tay hắn còn có một thiên tài Thánh Linh Căn. Sau này trưởng thành lên tuyệt đối là kiêu hùng một phương. So sánh hai bên, Trác Tuấn Kiệt chung quy chỉ là thiên phú cá nhân mạnh mẽ. Có thể thành tông chủ Huyền Linh Tông hay không còn là một vấn đề. Dù sao Thường Thiên Hữu còn xa mới đến thời điểm thoái vị.

Người của Huyền Linh Tông đưa mắt nhìn nhau, lại đều nhớ kỹ cái tên Quân công tử này.