Chương 51: Quân công tử (2)

- Đúng rồi, nhị gia, tiểu tử này là thiên tài Thánh Linh Căn, thuộc tính là phong. Thế nhưng ta không có công pháp thuộc tính phong nào. Không biết ngài có hay không?

Tần Quân gọi Yến Tam tới bên cạnh nhẹ giọng nói.

Thuộc tính linh căn hiếm có được gọi chung là Thánh Linh Căn, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.

Yến Mạc Bắc vừa nghe, thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên.

Mà các vị khác còn lại vẫn lắng nghe Tần Quân nói chuyện, lúc này càng nghẹn họng nhìn trân trối.

Thánh Linh Căn?

- Qua đây, ta xem một chút!

Quan Vũ cau mày nói. Hắn cũng hiểu rõ thiên tài Thánh Linh Căn có bao nhiêu hiếm có và trân quý.

Nữ tử áo xanh càng thất thố bóp nát chén trà trong tay, xoay người trở lại. Trong đôi mắt đẹp của nàng đầy vẻ chấn động.

Yến Tam thông minh linh lợi đi tới trước mặt Quan Vũ. Chỉ thấy Quan Vũ nâng tay phải lên đặt tại thiên linh cái của hắn. Linh lực từ trong cơ thể hắn dâng trào bạo phát, khiến cho tất cả mọi người bên trong khách sạn cảm giác ngực bị búa tạ đánh một đòn.

Khóe miệng Tần Quân cong lên. Hắn cũng không sợ tin tức Yến Tam là Thánh Linh Căn truyền đi. Có liên quan đến cái lông chim. Đát Kỷ cùng với Hạo Thiên Khuyển ở đây, ai có thể từ trong tay hắn cướp đi Yến Tam?

Hắn đây là muốn tạo thế. Trước khi gặp mặt hoàng đế làm ra một danh tiếng cường thế. Dưới tay mình có cường giả, còn có thiên tài siêu cấp!

Sau này hoàng đế còn muốn giận chó đánh mèo đối với hắn, phải suy nghĩ một chút xem cổ tay của mình có đủ sức lực hay không đã.

Rất nhanh, Quan Vũ đưa tay ra, vẻ mặt phức tạp cảm thán nói:

- Đúng là đơn linh căn thuộc tính phong.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ồ lên. Trong xương cốt Quan Vũ phát ra ngạo khí, bọn họ đều có thể cảm nhận được. Bọn họ cũng tin tưởng Quan Vũ sẽ không nói láo.

- Vừa vặn, ta từng ngẫu nhiên có được một bộ công pháp thuộc tính phong. Đợi lát nữa ta sẽ truyền lại cho hắn.

Quan Vũ hào sảng nói. Tần Quân nghe được liền vui vẻ.

Yến Mạc Bắc càng mừng rỡ như điên. Hắn hiểu rõ một thiên tài tư chất Thánh Linh Căn có ý nghĩa như thế nào.

Yến gia bọn họ sắp quật khởi!

Chỉ là vừa nghĩ tới ngày xưa Yến gia vắng vẻ đối với Yến Tam, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Người ta không phải là phế vật, chỉ là Yến gia bọn họ mắt chó không có tròng!

Nhưng nếu không có gặp được Tần Quân, hắn thậm chí có khả năng coi Yến Tam thành kẻ bỏ đi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nghĩ lại mà sợ hãi. Hắn thiếu chút nữa thẹn với liệt tổ liệt tông!

- Ha ha, uống rượu dùng bữa đi!

Tần Quân phất tay cười nói. Quan Vũ vuốt râu cười. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tần Quân càng thêm thoả mãn. Đừng nói trước đó là hai vị cường giả Hóa Hư Cảnh. Tần Quân sớm nắm trong tay một thiên tài Thánh Linh Căn. Ánh mắt như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy không bằng....

Tiểu tử này có tiềm chất làm hoàng đế!

Rất nhanh liền có người ngồi không yên. Bọn họ bưng rượu tới chào hỏi Tần Quân, Tần Quân ai đến cũng không cự tuyệt, không sĩ diện, cùng bọn họ uống rượu cười đùa.

Khi có người hỏi cách xưng hô của hắn, hắn chỉ thản nhiên cười nói:

- Gọi Quân công tử là được rồi!

Cảm giác thích thể hiện thật sự thoải mái!

Nơi nào có người nơi đó liền có giang hồ!

Trong giới tu sĩ lại là giang hồ lớn hơn nữa. Chuyện đã xảy ra ở bên trong khách sạn Lạc Nhai giống như mọc chân chạy ra khắp toàn bộ Vương Đô. Đầu tiên là một cường giả thần bí không để cho ngũ hoàng tử mặt mũi. Sau xuất hiện một Quân công tử thu phục vị cường giả thần bí này. Hơn nữa, dưới tay của Quân công tử lại có một thiếu niên thiên tài Thánh Linh Căn.

Mấy tin tức này cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho tu sĩ toàn thành đều đang bàn luận ầm ĩ. Quân công tử cái tên này còn một lần liền nổi tiếng.

Đề tai câu chuyện của các tu sĩ lúc trà dư tửu hậu trên cơ bản đều xoay xung quanh trên người Quân công tử. Hơn nữa gần đây bởi vì chuyện hai nước so đấu, Vương Đô tập trung không ít tu sĩ từ phần đất bên ngoài tới, khiến cho thân phận của Quân công tử càng thêm thần bí, cũng được các đại môn phái, gia tộc nhớ kỹ.

Mà Quan Vũ trải qua truyền miệng của các tu sĩ, nghiễm nhiên biến thành tồn tại khủng khiếp giống như hung ma.

Cũng may vương quốc Càn Nguyệt tuy rằng chịu sự quản lý của chính đạo, nhưng cũng không ngoan cố đến mức vừa nghe được tin đồn liền muốn bao vây tiễu trừ người khác.

Ngày thứ hai sau khi chuyện xảy ra.

Dự Vương Cung, ở đây chính là cung điện của ngũ hoàng tử Tần Dự.

Ở gần hoàng cung có rất nhiều hoàng tử. Nhưng duy nhất chỉ có Tần Dự được ở lại trong một tòa vương cung. Điều này có ý nghĩa không tầm thường.

Lúc này, Tần Dự ngồi ở bên trong thư phòng, vẻ mặt âm trầm. Đứng trước mặt hắn là Huyết Đao Vương và một nam tử áo đen. Tên nam tử áo đen này thậm chí còn mang một cái khăn đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, như bóng với hình.

- Thế nào? Đã điều tra ra được lai lịch của vị Quân công tử kia hay không?

Hai tay Tần Dự bắt chéo ở sau lưng, trầm giọng hỏi.

Hắn vô cùng khát vọng có thể nhận được Quan Vũ. Khi hắn nghe được Quan Vũ bái Quân công tử thần bí kia, hắn thiếu chút nữa đã tức giận đến thổ huyết.

Trong vô hình, hắn cũng bởi vì Quan Vũ, đã thấp hơn Quân công tử một đoạn.

Khi đối mặt với hắn, Quan Vũ ném mặt mũi của hắn. Nhưng hắn vừa xoay người liền bái Quân công tử, đơn giản là đánh vào mặt hắn.

Có người nói diện mạo của Quân công tử trẻ tuổi giống như hắn.

- Không điều tra ra được. Hắn lại giống như đột nhiên xuất hiện. Ngay cả ở chỗ của thành vệ cũng không có đăng ký tin tức của hắn.

Người áo đen nhỏ giọng nói. Trong khi nói chuyện, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bức họa đưa cho Tần Dự, cũng nói rõ:

- Đây là do một vị thực khách nào đó tại khách sạn Lạc Nhai vẽ tướng mạo của Quân công tử.

Tần Dự giật lại vừa nhìn, trên mặt lộ ra biểu tình dường như đang suy nghĩ.

Nếu như Tần Quân nhìn thấy được, khẳng định sẽ cười ra nước tiểu.

Trời ạ, ngoại trừ có thể nhìn ra đại khái ngũ quan, còn có thể nhìn ra được cái gì chứ!

Hoàn toàn thích hợp với bất kỳ công tử ca nào.

Tần Dự căn bản không có cách nào từ trên bức tranh này nhìn ra được bóng dáng của Tần Quân. Hắn thu hồi bức họa, ngẩng đầu nói:

- Tin tức về Quân công tử, các ngươi phải tiếp tục điều tra!

- Còn nữa, ba ngày sau, chính là chuyện hai nước so đấu. Bất cứ chuyện gì cũng phải đẩy lại sau.

Tần Dự trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Huyết Đao Vương. Huyết Đao Vệ thấy vậy, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.