Chương 2: Lên liền hai cấp (1)

Có thể hệ thống thần thoại thật sự tồn tại!

- Vậy ta có thể triệu hoán Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, chiến thần của thiên đình Nhị Lang Chân Quân, Như Lai Phật Tổ sao?

- Có thể!

- Tu hành Đạo Tổ?

- Có thể!

- Ngày màu mỡ! Ta phải treo thế giới Thần Ma này lên đánh!

Tần Quân nhất thời phấn khởi. Nếu như quả thật triệu hồi ra những ngưu nhân trong thần thoại này, vương quốc Càn Nguyệt chỉ trong một phút sẽ bị hắn thống trị. Thậm chí có thể chinh phục toàn thế giới!

- Vậy phải xem vận khí của ký chủ. Trong thần thoại có quá nhiều nhân vật. Nói không chừng kí chủ đến chết cũng triệu hoán không ra nhân vật mình muốn triệu hoán!

Hệ thống không nhịn được dội nước lã. Đối với điều này, Tần Quân hoàn toàn không thèm để ý tới. Nói đùa sao? Bị hệ thống thần thoại đập trúng loại tỉ lệ sự kiện cực thấp này còn bị hắn gặp phải, vận khí còn cần phải nói sao?

Thật muốn cho nổ nhà!

Toàn thân Tần Quân hưng phấn run rẩy, xích sắt ở trên hai tay hai chân theo đó lay động, phát ra âm thanh đinh đinh đinh.

Đúng lúc này, các binh sĩ bỗng nhiên đều ngừng lại. Xe chở tù dừng lại theo. Điều này khiến cho Tần Quân nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy các binh sĩ đều rút đao, mỗi một người giống như gặp phải kẻ địch lớn.

Những binh sĩ này chính là cấm vệ do hoàng cung bồi dưỡng. Mội người đều có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm. Tùy tiện một người cũng có thể đánh cho Tần Quân răng rơi đầy đất. Năng lực cảm nhận của bọn họ Tần Quân còn xa mới có thể so sánh được.

Điều này đủ để thấy rõ, ngũ hoàng tử Tần Dự dụng tâm hiểm ác. Có nhóm cấm vệ này áp giải Tần Quân, hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn.

- Khanh khách...

Đúng lúc này, một tiếng cười duyên khiến người ta nổi da gà vang lên. Hiệu quả vô cùng mị hoặc. Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Tần Quân, trong lòng đều rung động.

Ngay sau đó một bóng trắng giống như trích tiên vậy, tung bay hạ xuống. Toàn thân nàng mặc y phục màu trắng như tuyết, làn váy và ống tay áo theo gió tung bay, ôm lấy thân thể cực kỳ hoàn mỹ. Từng đường cong bốc lửa lộ ra ngoài. Chỉ thấy trên vai nàng mặc áo lông cừu màu trắng. Dưới mái tóc đen giống như tơ liễu chính là một khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hai mắt ngầm có sóng nước, hình như cất giấu phong tình vạn chủng.

Hại nước hại dân!

Tô Đát Kỷ!

- Những con kiến hôi các ngươi cũng dám giam giữ chủ công của ta. Phạt các ngươi xuống địa ngục cũng là nhẹ.

Đát Kỷ nhìn các binh sĩ cấm vệ thản nhiên cười nói. Tuy rằng nàng đang cười, nhưng lời của nàng lại làm cho người ta cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh.

Tần Quân nhìn chằm chằm vào Đát Kỷ, tròng mắt cũng lòi cả ra. Quá đẹp. So với nữ minh tinh hắn nhìn thấy được trên ti vi kiếp trước, hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp. Thật dường như đến từ trong một cuộn tranh.

- Lớn mật! Ngươi là người nào, cũng dám ngăn cản cấm vệ của vương quốc!

Đội trưởng cấm vệ trầm giọng nói. Tuy rằng bọn họ đều bị khuôn mặt tuyệt đẹp của Đát Kỷ làm cho kinh diễm, nhưng phần nhiều hơn chính là đề phòng.

Đát Kỷ phát ra khí tức cường giả khiến cho bọn họ hãi hùng khiếp vía. Mặc dù là đối mặt với đại tướng quân của vương quốc, bọn họ cũng không có cảm nhận như vậy.

Hóa Hư Cảnh tầng năm!

Tần Quân không có nghe nói qua về Hóa Hư Cảnh. Bởi vì trong vương quốc Càn Nguyệt, mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Thuế Phàm Cảnh.

Trong ký ức của thân thể này, tu tiên chia ra làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Thuế Phàm. Mỗi một cảnh chia ra làm tầng chín. Người mạnh nhất vương quốc Càn Nguyệt chính là đại tướng quân trấn quốc Nam Mãnh, Thuế Phàm Cảnh tầng một, đã từng một đao chém gãy núi cao trăm thước. Truyền thuyết về hắn lưu truyền trong toàn bộ vương quốc, thậm chí chấn áp các vương quốc khác ở xung quanh.

Trên vương quốc có người nói còn muốn hoàng triều tồn tại, tuy rằng biên chế không khác biệt lắm, nhưng thực lực lại là khác nhau một trời một vực. Tần Quân cũng chỉ nghe qua một ít lời đồn đại từ hoàng triều. Tin tức cụ thể thế nào, hắn không hiểu quá rõ.

Những điều này đều không phải là điều quan trọng nhất!

Quan trọng chính là Đát Kỷ không ngờ còn mạnh hơn so với Nam Mãnh đại tướng quân trấn quốc!

Thật sự phải vô địch!

Tần Quân phấn khởi nghĩ đến đó. Đồng thời hắn không yên lòng thầm nghĩ:

- Hệ thống, Hóa Hư Cảnh có đúng ở trên Thuế Phàm Cảnh hay không?

- Đúng vậy! Trên Thuế Phàm Cảnh chính là Hóa Hư Cảnh!

Hệ thống trả lời khiến cho Tần Quân cảm thấy mỹ mãn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đát Kỷ càng thêm nhiệt tình.

Đúng lúc này, Đát Kỷ bỗng nhiên vung tay áo. Mười lăm tên binh sĩ cấm vệ chỉ cảm thấy một lực lượng thần bí không có cách nào ngăn cản đập vào mặt. Sau một khắc tất cả đều bay ra ngoài. Lao tù giam giữ Tần Quân còn nổ tung. Thiết côn xoay tròn bắn về các phương hướng khác nhau.

Tự do!

Tần Quân hít sâu một hơi, cố nén kích động đứng lên.

Vừa xuyên qua, hắn còn tưởng rằng cuộc sống mới sẽ rất buồn bã. Thật không nghĩ tới, hắn lại kích hoạt hệ thống thần thoại, trực tiếp thoát khỏi sự vây khốn.

Cuộc sống mừng quá hóa buồn chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

- Chủ công, ngài có khỏe không?

Đát Kỷ giống như mị ảnh, đi tới trước mặt Tần Quân. Một mùi thơm truyền vào trong mũi Tần Quân, khiến cho hắn tâm viên ý mã.

Keng!

Một tiếng động vang lên.

Đát Kỷ trực tiếp chặt đứt dây xích đang trói buộc Tần Quân. Ngay sau đó xích chân cũng bị nàng bẻ gãy.

- Ta không sao.

ần Quân cố gắng trấn tĩnh tâm tình, nói.

Ở trong phong thần diễn nghĩa, Đát Kỷ vốn là một nữ tử bản tính lương thiện, xinh đẹp vô cùng. Nhưng ở trên đường vào cung, nàng bị hồ ly tinh chín đuôi hại chết, cũng bị nó bám trên thân. Sau đó, còn tạo ra liên tiếp những chuyện ác khiến cho người ta giận sôi gan.

Đát Kỷ trước mắt này rõ ràng không phải là Đát Kỷ lúc đầu, bởi vì chủng tộc của nàng là Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Ở trong lúc ban đầu, Đát Kỷ biểu hiện rất ít. Ký ức của hậu thế đối với nàng cũng chỉ là hại nước hại dân và thủ đoạn tàn nhẫn. Thực lực của nàng lại không được người khác quan tâm.

Không nghĩ tới nàng lại có thực lực Hóa Hư Cảnh tầng năm. Rất khó tưởng tượng được, những đại năng này ở trong thần thoại lại được khủng khiếp tới mức nào.

Tôn Ngộ Không một cái nhún người đã rời xa vạn dặm, loại tốc độ này khiến Tần Quân suy nghĩ một chút cũng phải tặc lưỡi.

Vương quốc Càn Nguyệt diện tích đường kính đều không có xa được tới vạn dặm.

- Ta liều mạng với ngươi!