Chương 29: Bán Ngựa

Mà ở ba ngày sau, vấn đề cũng lộ ra, mỗi con ngựa đều cần ít nhất 10 cân rơm rạ, bởi vì đây là chiến mã, được chăm non kỹ lưỡng, trừ rơm rạ, còn muốn đậu nành và các loại lương thực khác. 81 con ngựa, mỗi ngày chính là tám trăm cân lương thảo, mà trước mắt trại Cáp Mô có bao nhiêu lương thảo đâu??

Thời gian ba ngày này, Trình Đại Lôi khổ sở không thể tả, từng đợt ngựa hí cứ giống như Quỷ đòi mạng, khiến Trình Đại Lôi ăn không ngon ngủ không yên.

"Đại đương gia, Đại đương gia..."

Từ Thần Cơ cầm liềm lại gần: "Đại đương gia ngài đừng có lười biếng nữa, chúng ta phải nhanh chóng thu hoạch hết lúa mạch, nếu trời mưa to, thu họach năm nay, toàn bộ đều ngâm nước nóng á.”

Từ chuyện bầy ngựa đến thu hoạch đều thật phiền toái. Hết thảy 10 mẫu ruộng lúa mạch, đều cần nhân công thu hoạch, đem từng mảng lớn lúa mạch cắt xuống, bó thành bó, kéo về sơn trại, dùng máy cán xây thành hạt rời rạc.

Đây đang là mùa hè, mặt trời giống như lửa, nhìn chằm chằm xuống dưới… Loại chuyện này thỉnh thoảng làm một lần còn rất có tư tưởng, nhưng hiện tại tự mình chiêm nghiệm, Trình Đại Lôi xem như đã hiểu bốn chữ khổ không thể tả là viết như thế nào.

Tần Man, Từ Linh, Từ Thần Cơ đều không cảm thấy mệt mỏi, bọn họ thậm chí còn đang đắm chìm trong một bầu không khí hạnh phúc. Chỉ có Trình Đại Lôi và Lâm Thiếu Vũ là không thể trụ nổi.

“Thật không tin nỗi, một đại hiệp như ta lại phải làm mấy chuyện này…”

Lâm Thiếu Vũ mỗi lần vung liềm cắt xuống lại than vãn câu này, Trình Đại Lôi còn đang định nói “Một chức trách lớn do ông trời ban xuống cho ngươi…” cùng các loại câu từ khác, nhưng nghĩ đến chính mình, hắn cũng đành bỏ qua.

"Ta đột nhiên đau bụng, cơ thể một chút khí lực cũng không có..." Trình Đại Lôi ôm bụng.

“Ngươi hôm qua đã dùng lý do này."

“Vậy thì đau đầu…”

“Đó là lý do hôm trước.” Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, cậu đừng có lười biếng, nếu lúa mạch bị phơi quá lâu dưới mặt trời sẽ làm rụng hết hạt, năm nay thu hoạch thế này đã là quá muộn rồi.”

"Cái này... Ha...Ta đột nhiên nhớ tới, vài ngày không có ăn cướp, công việc chính không thể bỏ bê được." Trình Đại Lôi cầm lên búa lớn, hướng dưới núi chạy như bay.

“Đại đương gia, đi đâu đó, đi cướp à, dẫn theo ta với, dẫn theo ta với…” Lâm Thiếu Vũ từ trong đám ruộng nhô đầu ra.

Nhìn hai người bọn họ thoáng chốc đã chạy mất dáng, Từ Thần Cơ buồn bực cõng lúa bỏ lên xa, cầm liềm đi về hướng ruộng lúa mạch.

………..

Lý Cẩu Thặng là gia đình ở gần núi Thanh Ngưu, trong nhà có mấy mẫu đất cằn cỗi, lúc nhàn rỗi thì đến núi đốn củi đem vào trong thành bán. Bình thường, phát sầu nhất chính là chuyện nhà có ba đứa con trai: Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam, lớn nhất hai mươi, nhỏ nhất mười sáu, mắt thấy đều đã đến tuổi thành hôn, nhưng bởi vì trong nhà nghèo quá, một mối làm mai đều không thấy.

“Cha, xung quang đây nghe đồn là có sơn tặc?” Lý Đại.

"Ngươi sợ hãi sơn tặc hay là sợ không có vợ hơn hả? đợi hôm nay đốn củi xong, ta sẽ đi mua cho ngươi con lừa, có con lừa sẽ dễ cưới vợ hơn. Chẳng phải ngươi luôn mong có con ngựa sao, lần này coi như thỏa mãn ngươi đấy.”

“Nhưng…ngựa với lừa đâu giống nhau.”

"Có cái gì không giống nhau..."

"Này!"

Đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra hai người, một người áo bào trắng mang theo thiết thương, khuôn mặt tuấn tú, người còn lại mang theo búa lớn, mặt mũi tràn đầy nụ cười quỷ dị.

"Đại vương gia gia tha mạng, Đại vương gia gia tha mạng..." Bốn cha con Lý Cẩu Thặng đều bị dọa đến quỳ rạp xuống đất.

"Đứng lên, quỳ cái gì."

Người cầm búa hô một tiếng, Lý Cẩu Thặng sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương đang nở một nụ cười giống như táo bón.

"Vừa rồi nghe ngươi nói, muốn mua ngựa sao?”

"Đại Vương tha mạng, chúng ta tất cả đều là người nghèo, thực sự không có tiền... Ngài muốn giết cứ giết ta, tuyệt đối đừng giết con trai ta." Lý Cẩu Thặng bị dọa đến vãi cả linh hồn.

"Ai nói muốn giết ngươi, đứng lên rồi nói tiếp.”

Bốn cha con Lý Cẩu Thặng sợ hãi đứng lên, Lý Cẩu Thặng nói: "Ngài không giết ta, vậy muốn làm gì, chúng ta cũng không có cái gì đáng giá?”

"Vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói muốn mua ngựa, đúng hay không?”

Nhìn nét mặt hưng phấn của đối phương, Lý Cẩu Thặng lơ ngơ. Ông ta rụt rè nói: “Ta làm sao có thể mua được ngựa, chỉ là con trai trưởng còn chưa cưới được vợ, trong nhà nếu như không có nổi con lừa để cày ruộng, thì ít ra mới có người tới làm mai.”

"Ha-Ha, vận mệnh của ngươi đã đến, ta đúng lúc là đang cần bán ngựa, kích động hay không, may mắn không, thấy hạnh phúc không?"

Lý Cẩu Thặng hiện tại trong lòng muốnc chết thì có, khẳng định lúc mình ra ngoài không xem hoàng lịch, mới đụng phải hai tên sơn tặc này, đương nhiên lợi hại kích động, kích động vì hôm này có thể sẽ mất mạng ở chỗ này.

"Nhưng ta không hề có nhiều tiền như vậy a?"

“Ừm, đúng là phải có tiền mới mua được nhỉ, ngươi hiện tại có bao nhiêu?”

“Hai…đồng.” Lý Cẩu Thặng cẩn thận từng li từng tí từ trong quần áo móc ra hai đồng tiền sắp sửa mất, cũng không biết ông ta thăm dò bao lâu.

“Cái này…” Trình Đại Lôi lẩm bẩm: “Trên người ngươi không còn có gì khác à?"

“Còn bốn nắm cơn trộn rau dại, mẹ tôi nắm để ăn trên đường chống đói.”

Lý Đại mở cái bao ra, bên trong có bốn nắm cơm cháy, Trình Đại Lôi tách ra một miếng, đưa cho Lâm Thiếu Vũ.

"Mùi vị được không?”

"Ừm, cũng không tệ lắm."