Hàn Hổ Cứ kinh hô một tiếng, thân thể trần trụi lao đến, chỉ thấy toàn thân Tiết Bán Xuyên đẫm máu, bội đao trên lưng còn đang nhỏ máu xuống, mà con trai của mình, trên cổ xuất hiện một vết cắt, sớm đã tắt hơi thở, bộ dạng trước khi chết đều không nhắm mắt.
Mồ hôi nhỏ xuống từ trên khuôn mặt tròn, mỡ thịt trên cơ thể cũng run rẩy, lộ ra đau đớn và giận dữ đến cực hạn.
Tiết Bán Xuyên đầu cúi thấp, bỗng nhiên, trong mắt lóe lên một tia sáng, ông ta nắm chặt chuôi đao, nghiêng người lên chọc thẳng tới. Xoạt một tiếng, trên bụng Hàn Hổ Cứ bị chém thương. Thân thể cồng kềnh của gã lảo đảo rút lui, tựa vào cột gỗ bên cạnh gian phòng, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin mà nhìn Tiết Bán Xuyên.
"Là ngươi?"
"Là ta!"
Tiết Bán Xuyên đã đứng lên, giờ phút này dáng người ông ta đứng thẳng hiên ngang, biểu lộ cứng rắn, trong mặt còn mang theo một tia thận trọng.
"Thành chủ, vị trí này ngươi ngồi quá lâu rồi, giờ đã đến phiên ta."
Thanh âm rơi xuống đất, đao cũng chém tới, thân thể xoay tròn theo thế đao càng nhanh và mạnh hơn. Hàn Hổ Cứ trên thân không mảnh vải che thân, lảo đảo rút lui, bỗng nhiên đụng phải trụ đèn đồng cạnh gian phòng, gã ngã một vòng lăn xuống đất, nắm lấy trụ đồng, đỡ lấy nhát đao kia, đem Tiết Bán Xuyên đẩy ra.
"Vì cái gì, vì cái gì!" Hàn Hổ Cứ chống trụ đồng xuống đất, dồn dập thở.
"Thành chủ...Loạn thế sắp tới...Đế Quốc như rắn mất đầu, anh hùng trong thiên hạ ngày đêm muốn tranh giành thống nhất thiên hạ, mà ngươi lại trầm mê soa đọa, trước thiên hạ loạn thế, người không lấy được…thì ta lấy!”
Nói một tiếng, trảm một đao, Thất Trảm Đao chém ra phát huy vô cùng tinh tế, chỉ thấy ánh sáng của đao chứ không hề thấy bóng dáng. Đôi song sinh trên giường đã sớm bị dọa đến run lẩy bẩy, ai có thể nghĩ tới, Tiết quân sư ôn hòa nho nhã lại có võ công như thế này.
"Ngươi muốn lấy... Ngươi xứng sao..."
Hàn Hổ Cứ quơ Đồng Trụ nhào tới, trên người gã không mảnh vải che thân, mỡ thịt trên người run run, động tác vậy mà mười phần hung hãn cương mãnh, thân thể trần trụi lúc này của gã trông cực giống một con heo rừng đang tức giận.
Trong núi rừng, một heo hai hổ xưng tam hùng, nói gã là heo cũng không phải là nghĩa xấu.
Oành!
Đồng Trụ đập vào lồng ngực Tiết Bán Xuyên, ông ta lảo đảo lùi chân ra sau, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Khục…khục là Hàn Hổ Cử, chèn ép Nhung tộc suốt 30 năm, quả là danh bất hư truyền.”
"Lão tử cần ngươi nói những thứ này à, lão tử chẳng lẽ phải dựa vào những thứ này mới có thể dọa người sợ hãi!” Hàn Hổ Cứ dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn hằm chằm Tiết Bán Xuyên: "Ngươi là cái thá gì, nếu như không phải ta cất nhắc ngươi, thì ngươi chỉ là một tên đốn củi trong núi, đọc qua mấy quyển sách liền muốn tranh giành thiên hạ, đế quốc này dù giữ không được cũng không đến lượt ngươi!”
Bắp thịt trên mặt Tiết Bán Xuyên hơi run lên, nắm lấy chuôi đao thật chặt, mà Hàn Hổ Cứ đứng ở nơi đó, vẫn như cũ chửi ầm lên.
“Lão tử xem ngươi như chó mà nuôi trong nhà, nay ngươi lại không an phận làm chó, lại mơ tưởng trên lên làm chủ. Ta nói cho ngươi biết, dựa vào một chút tài mọn của ngươi, chiếm một thành đã khó chứ nói gì đến tranh một nước, đoạt thiên hạ. Ta coi như dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng so với ngươi thông minh hơn, ngươi chỉ là thứ ngu xuẩn tự cho là mình thông minh. Đám đàn bà mà lão tử ngủ còn nhiều hơn người mà ngươi gặp, người lão tử giết còn đủ để nhồi đầy thành lũy, mà ngươi cả một đời, chỉ là tên ngu xuẩn mà thôi!”
"Giết!" Tiết Bán Xuyên đáy mắt phát đỏ, đột nhiên chợt quát một tiếng, cầm đao tiến lên.
"Đến!" Hàn Hổ Cứ quát lớn.
Đột nhiên, đôi mỹ nô còn đang co ro trên giường, đồng dạng nhào đến, một bên giữ lấy cổ của gã, một ngươi ôm lấy bắp chân, buộc tóc Kim Sai đâm vào thân thể gã.
Hàn Hổ Cứ thống khổ hét thảm một tiếng, đem đôi mỹ nô hất ra ngoài, mà lúc này, đao của Tiết Bán Xuyên đã đâm vào trái tim gã.
Hàn Hổ Cứ hai mắt mở lớn, thân thể lắc lư, ngửa mặt ngã xuống đất.
Tiết Bán Xuyên ngồi xuống, nhìn vào mắt gã: “Ta biết mình không sánh được với thành chủ, nhưng ta sẽ cố gắng biết đâu lại thành công, tựa như hôm nay.”
"Hắc, Hắc..."
Hàn Hổ Cứ miệng khép mở, liều mạng muốn nói cái gì, chỉ là nghe không được rõ ràng. Tiết Bán Xuyên khẽ nhíu mày, đem lỗ tai ghé lại gần.
“Hắc...Thạch Thành của cửa ngõ của đế quốc…Không, không thể để Nhung tộc…làm loạn…Đại Võ Thiên Hạ..."
Tiết Bán Xuyên khẽ giật mình, khó có thể lý giải được nhìn Hàn Hổ Cứ, đầu của gã đã nghiêng về một bên, dứt hơi thở cuối.
Tiết Bán Xuyên bước ra ngoài phòng, cầm Hổ Phù trong tay thét ra lệnh cho quân trong nội thành, đêm hôm ấy, Phủ Thành Chủ bị một mồi lửa hóa thành tro tàn.
………………
Từng đàn ngựa từ bên trong núi rừng đi ra, tất cả đều chở đầy tài phú, Từ Thần Cơ cao hứng đến ria mép đều muốn dựng thẳng lên.
Từ Linh xuất thân là chăn ngựa, dĩ nhiên cũng biết thuần phục ngựa, từng đợt tiếng còi phát ra trong miệng nàng, đem bầy ngựa đi thẳng tới. Tần Man bản thân là thợ săn, đối với ngựa cũng không phải người ngoài nghề, lại có Từ Thần Cơ hỗ trợ, rất nhanh liền đem ngựa trong núi rừng hợp thành một bầy.
Tính kỹ qua một lần, trừ mấy con đã chạy tán loạn, bị đá đập chết, bây giờ cũng còn lại 81 con.
Cái con số này đối với quỷ nghèo Từ Thần Cơ mà nói, khiến ông ta thoáng chốc liền thấy nhân sinh cũng mờ hẳn đi. Tần Man thì chưa thấy qua các mặt của xã hôi, cũng gãi đầu cười ngây ngô: “Cái này…thật sự giống như nằm mơ…”