Chương 21: Lại Nói Đạo Lý!!

Hoàng Tam Nguyên một mực vô cùng lo lắng, bởi vì chỉ có hắn biết, sơn tặc ở trại Cáp Mô nhiều nhất chỉ có hai người. Nhìn cái khí thế bày của Hàn Huyền Chi, một lần xuất hơn 1 ngàn quân. Một khi hắn ta phát hiện ra chuyện này, mình chỉ có thể còn một con đường chết. Mà thật ra, Hoàng Tam Nguyên là đang mãi suy nghĩ, làm sao tìm được cơ hội chạy trốn trên đường đi.

Nhưng làm đội ngũ bắt đầu lên đường, Hoàng Tam Nguyên dần dần cảm thấy, có lẽ vấn đề của mình không quan trọng đến như vậy, bởi vì trong đội ngũ có vấn đề càng lớn hơn.

Đường đi gập ghềnh long đong, cây cỏ mọc rậm rạp, con đường này đối với mọi người thật sự là loại tra tấn. Bên trong đội ngũ một ngàn người, có kẻ ngất xỉu, có kẻ tiêu chảy, đa phần trọng giáp binh đều bị choáng, giám quân chỉ có thể vừa cưỡi ngựa, vừa giày vò, dùng cây roi quật mạnh vào binh lính để bọn hắn tiến lên.

Mà phía sau đội ngũ, còn kéo theo một chiếc xe ngựa sang trọng, hai con ngựa đằng trước, trong xe phủ mềm gấm thật dày. Hàn Huyền Chi an vị ngồi trong xe, nhẹ lay động vũ phiến, thần sắc lạnh nhạt an bình.

Hoàng Tam Nguyên nghẹn rất lâu, cuối cùng đem vấn đề trong bụng nói ra: "Thiếu thành chủ, chúng ta không phải muốn hành quân gấp à, ngài vì sao còn trên xe ngựa?"

"Ta không phải binh lính, không chịu trách nhiệm xông pha chiến đấu." Hàn Huyền Chi nhướn lông mày lên, khí khái anh hùng hừng hực: "Trách nhiệm của ta là chỉ huy bọn họ chiến đấu, chịu khổ cùng chịu tội cũng không có thể phát huy rabất kỳ giá trị gì, đạo lý này ngươi có hiểu hay không??"

"Ta hiểu, ta hiểu." Hoàng Tam Nguyên hoảng hốt vội vàng gật đầu, nhưng luôn có cảm giác, “Ngươi nói rất có đạo lý, ta lại không phản bác được, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.”

"Ngươi sẽ không hiểu." Ánh mắt Hàn Huyền Chi nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cảm khái nói: "Xưa có danh tướng Trần Huyền Chi, lúc hành quân cũng không ra doanh trướng, lại có thể giết địch ở ngoài ngàn dặm, một câu nói ra khiến chúng tan thành mây khói, đó mới là phong thái uy hùng ta cần.”

Ngài lại không mệnh danh tướng như vậy a, Hoàng Tam nguyên trong lòng oán thầm, hiện tại hắn dần dần hiểu ra Hàn Huyền Chi là người như thế nào. Trên đời này thiếu gì phú nhị đại bụng rỗng, cũng có mấy kẻ có chí tiến thủ, hay tự cho mình là kẻ tiến thủ. Nhưng rốt cục vẫn là phú nhị đại bụng rỗng. Mà người trước mặt mình đây…Không hề nghi ngờ, chính là loại thuộc về sau.

Thành Hắc Thạch, Hàn Huyền Chi mang theo Đại Quân đã rời đi được một ngày, Tiết Bán Xuyên liền chạy đến đều Phủ Thành Chủ.

Khí trời rất nóng, Hàn Hổ Cứ người để trần uống rượu, nóng đến toàn thân đổ mồ hôi. Hoa Nhi Thảo Nhi hôm nay đang hầu hạ hắn, hai tỷ muội mặc trên người xiêm y lụa mỏng, mà xuyên thấu qua lớp sa mỏng có thể nhìn thấy thân thể thiếu nữ uyển chuyển, lung linh.

Tiết Bán Xuyên tiến vào Phủ Thành Chủ, nhìn thấy cảnh này liền bối rối cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

"Chuyện gì?" Hàn Hổ Cứ bất mãn hết sức.

"Thành chủ, công tử đã đi một ngày, trong lòng ta cảm thấy vô cùng bất an, hay là ta mang theo 100 kỵ binh đi theo sau quan sát, để phòng bất trắc."

"Có cái gì mà bất trắc... Được rồi, lui ra, lui ra..." Hàn Hổ Cứ không nhịn được phất phất tay.

Tiết Bán Xuyên rời đi, thẳng đến khi ra khỏi phòng, ông ta mới đứng thẳng người.

Sau nửa canh giờ, 100 kỵ binh đã tụ tập đầy đủ. Tiết Bán Xuyên đã từng luyện 500 binh. 100 kỵ binh này chính là đội tinh nhuệ nhất bên trong. Tất cả đều là thanh niên 20 30 tuổi, thân thể cường tráng. Bọn họ xếp thành năm hàng, sau lưng mang cung tiễn, trong tay có trường thương, trên lưng còn đeo thêm đoản đao.

Không có một điểm ồn ào, chiến mã đều bảo trì yên tĩnh, 100 thanh niên cường trán dùng ánh mặt chăm chú nhìn Tiết Bán Xuyên.

Bọn họ không cần đại não, Tiết Bán Xuyên chính là đầu óc của bọn hắn, bọn họ không cần tư tưởng, Tiết Bán Xuyên chính là tư tưởng của bọn hắn.

Tiết Bán Xuyên trở mình lên ngựa.

"Đi!"

Hí hí hii hi... Tuấn mã hí dài, ngay cả âm thanh móng ngựa rơi xuống đất cũng đều là nhất trí đồng đều, lao nhanh như hổ, theo sau lưng Tiết Bán Xuyên.

100 binh sĩ này mới thực sự là một đội quân tinh nhuệ.

….

Đội ngũ chầm chậm đi trên đường, đến chiều tà đã tiếp cận tới dãy Cáp Mô, lộ trình một trăm năm mươi dặm, bọn họ đã lên đường một ngày một đêm,” Hoàng Tam Nguyên nói.

"Thiếu thành chủ, chúng ta đã tới dãy Cáp Mô rồi, hay là để binh sĩ nghỉ ngơi một chút, bọn họ đã hành quân một ngày một đêm rồi.” Hoàng Tam Nguyên nói.

"Nghỉ!" Hàn Huyền Chi khó có thể lý giải mà nhìn Hoàng Tam Nguyên: “Hoàng quản gia, Binh Quý Thần Tốc, đạo lý này ngươi không biết à, nếu chúng ta nghỉ ngơi, ban đêm, đám tiểu tắc đó lại mò đến cướp trại thì phải làm sao?”

"Cái này..." Hoàng Tam Nguyên nói: "Nhưng các binh sĩ đều đã quá mệt mỏi, bọn họ thậm chí đứng còn không vững…”

“Đã là lính của ta thì phải có dũng khí vượt qua nghịch cảnh, phải có ý chỉ cầu sinh dù là tuyệt cảnh, Hoàng quản gia, chúng ta đây là đang đi đánh giặc, tất nhiên phải có người chết, chút có mệt mỏi này đáng là gì.”

Mẹ nó, cái loại cảm giác kia lại tới, ngươi đúng là nói đạo lý hay nha, ta không cách nào phản bác được, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.