Chương 13: Thu Nạp Lâm Thiếu Vũ

Trình Đại Lôi nhanh chân tiến về phía trước, một tay nắm lấy Lâm thiếu Vũ kéo lại, lúc này mới phát hiện ra Lâm Thiếu Vũ đã đã hôn mê, thân thể nóng kinh người. Trên người hắn thương sưng vô số kể, da thịt hiện ra một tầng màu đỏ doạ người.

Hỗn đản này, thì ra lại bị thương nghiêm trọng như vậy.

Không có cách nào khác, Trình Đại Lôi trước tiên đem Lâm Thiếu Vũ khiêng ở trên lưng, từng bước đi về phía sơn trại.

Mẹ nó, nặng như vậy.

Trình Đại Lôi cắn răng, lưng đều bị ép chặt một mảng, mỗi bước đi cũng đều vô cùng gian nan.

Hay nha, thẻ người tốt rốt cục cũng phát huy tác dụng.

Trình Đại Lôi đối với năng lực chữa bệnh của thế giới này nhất định là hiểu sai, trong phim ảnh, đại hiệp sau khi bị thương, tùy tiện quấn mấy lớp băng vải, không bao lâu liền có thể hoàn hảo như lúc ban đầu. Nhưng mà trên thực tế, không có chất kháng sinh, vi khuẩn virus sinh sôi tự do, chỉ cảm mạo cũng có thể lấy mạng người, bệnh uốn ván liền có thể đánh ngã một hán tử cường tráng nhất.

Lâm Thiếu Vũ tuy không có vết thương trí mạng, nhưng trên người da dẻ trầy tróc đã nhiễm trùng, từ hôm qua bắt đầu cứ sốt cao không ngừng, bây giờ đã hôn mê sâu.

Trình Đại Lôi đem hắn kéo về sơn trại, mấy người còn lại giúp hắn thay tẩy vết thương, rót một chút nước nóng. Trình Đại Lôi vẫn nhớ lúc hệ thống khen thưởng, bên trong có 10 viên Hoàn Hồn Đan, sau khi cho hắn ăn vào, nhất định sẽ không vấn đề lớn.

"Đại đương gia..." Trên mặt Tần Man thoáng vui mừng, một cái mặt đen thui lại lộ ra nụ cười thật thà.

"Làm sao?"

"Vừa rồi cùng người này giao thủ, ta liền lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của Mai Hoa Thương.” Tần Man vui vẻ nói.

Trình Đại Lôi lần nữa xem xét thông tin của Tần Man.

Tính danh: Tần Man (Đỉnh cấp sơn tặc mới ra đời)

Kỹ năng: Mai Hoa Thương (Ngũ Nhụy)

Nhớ lúc đầu hệ thống khen thưởng, lập tức đề bạt tăng kỹ năng cho một người trong sơn trại, hóa ra là rơi vào người Tần Man. Thương pháp tăng lên, trực tiếp kéo hắn từ ưu tú lên đỉnh cấp. Có Tần Man ở đây, đối phó với thành Hắc Thạch cũng ít nhiều nắm thêm vài phần.

"Nếu có một cây thương thì liền tốt…”

Tần Man thở dài một tiếng, tay đập vào cột gỗ chống đỡ trong nhà, chỉ nghe thấy loảng xoảng một tiếng, một vật vậy mà từ nóc phòng rơi xuống, vừa khéo rơi đến trước mặt Tần Man.

Ồ!

Trong phòng, bốn người đều mở to hai mắt, Tần Man vừa nói muốn thương, thì liền có một cây thương từ trên trời rơi xuống, này cũng quá khoa trương đi. Tần Man đem đại thương nhặt lên, thân thương đen nhánh, cao cỡ một người, mũi thương lóe lên ánh sáng sắc bén.

"Quân Sư, cái cây thương này…làm sao lại ở trên nóc phòng?” Tần Man giật mình nói.

"Ta cũng không biết... Chẳng lẽ là năm đó lúc xây phòng, liền lấy nó làm cột trụ?” Từ Thần Cơ cũng vô cùng hoảng hốt.

Chỉ có Trình Đại Lôi hiểu được mọi chuyện, cái thương này là hệ thống phát thưởng đi, chẳng qua phương thức xuất hiện vô cùng độc đáo. Hôm nay nhảy Bug ra rất nhiều phần thưởng tốt, mình cũng nên đem bọn chúng đều tìm hết ra.

“Thương này về sau sẽ để cho Tần đại ca sử dụng.” Trình Đại Lôi nói.

"Thật!" Tần Man biểu lộ một mặt chấn kinh lại yêu thích không buông tay, khi Trình Đại Lôi khẳng định chắc chắn, hắn nhanh chóng cầm lấy đại thương trong tay, đi ra khỏi phòng hướng về sân tập của sơn trại.

Tần Man vốn là dùng thương, nhưng một thanh đại thương bốn năm mươi cân sắt, hắn dựa vào săn bắn căn bản mua không nổi. Trong thời đại này, người thượng đẳng mới có thể sử dụng nó.

Đừng nhìn Lâm Thiếu Vũ ất ơ như vậy, hắn có một thanh thiết thương tinh xảo, một con ngựa cao lớn, một thân tơ lụa trường bào cùng với một mộng tưởng hoàn toàn xa xỉ. Nếu là Trình Đại Lôi của kiếp trước, thì chính là một doanh nhân Châu Âu tây phục xa hoa, phóng trên con siêu xa như điện chớp lao ra ngoài đường.

Tóm lại, mộng tưởng hành tẩu giang hồ ai cũng có, nhưng không phải ai cũng chịu nổi số tiền kia.

Tần Man nằm mộng cũng mộng trong tay cầm một thanh thiết thương, lúc đi săn bắn, cũng có tính toán tích lũy nhưng vẫn không được. Hôm nay, lại trực tiếp sỡ hữu một thanh thiết thương như mình tưởng tượng, Tần Man cảm thấy hạnh phúc rợp trời.

Hắn kéo thương đứng ở trên sân tập, bỗng nhiên thân thể ưỡn một cái, thân thương thẳng băng, đâm vào độc xà lè lưỡi, vung như mãnh hổ lắc đầu, một cây thương trong tay hắn múa đến mưa gió khinh thường, từng đoá từng đoá Thương Hoa trong không khí lóe lên một cái rồi biến mất.

"Tốt!"

Từ Thần Cơ cùng Từ Linh vỗ tay, bọn họ tuy xem không hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được uy phong của Tần Man lúc múa thương.

Tần Man thu thương đứng thẳng lại, trên mặt đỏ ngầu như thể uống rượu say.

Chính lúc này, Trình Đại Lôi mang theo một cái cuốc xẻng từ nhà kho đi ra, Từ Thần Cơ kỳ quái nói: "Đại đương gia, cậu muốn làm gì?"

“Đào bảo bối.”

“Bảo bối gì, Cáp Mô trại chúng ta làm gì có bảo bối, Đại đương gia, cậu đừng phá nữa mà.”

Trình Đại Lôi không để ý tới hắn, hệ thống khen thưởng đều nằm trong sơn trại, hắn muốn tự mình tìm ra.

Từ Thần Cơ chạy chậm phía sau Trình Đại Lôi, bỗng nhiên ngã một phát, chạm vào một khối đá bên dưới. Ông ta bưng bít lấy chân hô đau, chợp thấy bên dưới tảng đá hình như là một cái bình gốm.

"A, đây là cái gì?"