Chương 10: Thụ Khi Dễ

Trung niên nhân này tên là Phương Sơn Nhạc, người duy nhất được xem như cữu cữu của Hứa Mục trong gia đình.

Khi Hứa Mục đến, Phương Sơn Nhạc mừng rỡ hẳn lên, dường như khóe mắt u sầu cũng tan biến đi phần nào. Tuy nhiên, Hứa Mục tinh ý nhận ra rằng vị cữu cữu này đang gặp phải phiền phức lớn, điều mà ông vẫn cố giấu. Vì thế, ngoài việc đề cập chút ít về cha mình, Hứa Thiên Thành, Hứa Mục tuyệt nhiên không nhắc tới ý định bái nhập Thiên Long Tông.

Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa tiệc đón tiếp, Phương Sơn Nhạc cười vui vẻ, thẳng thắn nói, “Cha ngươi yên tâm để ngươi đi ra ngoài, chắc là muốn ngươi bái nhập Thiên Long Tông đúng không?”

Hứa Mục khẽ gật đầu, đáp lời: “Đúng vậy, cữu cữu, nếu chuyện này gây thêm phiền phức, thì thôi cũng được.”

Phương Sơn Nhạc cười lớn, ánh mắt thoáng tự tin: “Ngươi là cháu ruột của ta, bái nhập Thiên Long Tông mà còn phải khảo hạch thì chẳng phải làm cữu cữu mất mặt hay sao? Ngày mai ta sẽ đích thân dẫn ngươi đi!”

Thế nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hứa Mục lại nhận ra trong ánh mắt Phương Sơn Nhạc thoáng lộ vẻ u sầu chợt lóe qua.

"Không lẽ lại có chuyện lớn sắp xảy ra?" Hứa Mục thầm nghĩ, trong lòng không khỏi lo lắng.

Là vai chính nhưng vận mệnh của hắn dường như quá mức gian truân. Vừa xuyên không đã gặp nạn diệt môn, bây giờ mới nhọc công tìm được chỗ dựa lớn, chẳng lẽ lại gặp chuyện không may nữa sao?

“Nếu còn ép ta quá đáng, đừng trách ta khai mở quang hoàn của vai chính!” Hứa Mục hầm hầm nghĩ, “Dù có là Mệnh Vận Nữ Thần, ta cũng sẽ khiến ngươi khuất phục.”

Đúng lúc này, khi Phương Sơn Nhạc vừa đứng dậy định an bài chỗ nghỉ ngơi cho Hứa Mục và Toàn Nguyệt, bất chợt một bóng người vội vã lao vào trong Động Phủ, phá tan bầu không khí yên ả.

gay lập tức, tiếng quát giận dữ như sấm rền vang lên, chấn động cả một vùng.

"Cha, cái tên Long Đàm kia thật là không biết trời cao đất dày! Hắn dám ngay trước mặt ta nguyền rủa gia gia, bảo rằng gia gia chắc chắn không sống qua nổi một tháng! Khẩu khí này không thể tha thứ! Dù sao gia gia cũng là trưởng lão tông môn, lẽ nào có thể để hắn lộng hành như vậy sao?"

Người mới đến là một hán tử lực lưỡng, cao lớn như cây cột điện. Nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn, Hứa Mục chỉ biết cười khổ, lắc đầu nghĩ thầm: "Quả nhiên, nơi này của ngoại công quả thật có chuyện lớn."

Phương Sơn Nhạc sắc mặt tối sầm, lạnh lùng quát, “Nói năng linh tinh! Không thấy ở đây có khách sao?”

Người hán tử sững lại, đưa mắt nhìn Hứa Mục và Toàn Nguyệt rồi hỏi, “Hai người này là ai?”

Phương Sơn Nhạc đứng dậy, nghiêm túc nói, “Đây là biểu đệ của ngươi, Hứa Mục, còn đây là thị nữ của nó, Toàn Nguyệt!”

“Biểu đệ ư?” Hán tử tên Phương Huyền ngạc nhiên, rồi như chợt hiểu ra, hắn tỏ vẻ hiếu kỳ, “Ngươi là con trai của tiểu cô?”

Hứa Mục cười ha hả, đứng dậy chắp tay hành lễ, “Biểu ca!”

Phương Huyền vội đáp lễ, sau đó cười lớn: “Lâu nay nghe cha nói rằng ta còn có một biểu đệ, nhưng hôm nay mới được gặp mặt!”

Phương Sơn Nhạc nói thêm, “Biểu đệ ngươi sau này cũng sẽ gia nhập Thiên Long Tông. Hãy để ý chăm sóc nó, đừng để ai bắt nạt.”

Phương Huyền gật đầu, cười hào sảng, “Ha ha, đương nhiên rồi!”

Ngay sau đó, hắn hướng Hứa Mục xin lỗi, “Thật ngại quá biểu đệ, lúc này ta phải ra ngoài với huynh đệ để giải quyết chút chuyện. Nếu không làm xong thì tối nay không ngủ được mất!”

Nói rồi, hắn tung bước rời đi, nhưng chưa kịp ra ngoài, Phương Sơn Nhạc đã quát lớn: “Quay lại đây cho ta!”

Phương Huyền chỉ quay đầu lại hô to: “Cha yên tâm, con sẽ biết chừng mực!”

Phương Sơn Nhạc nghiến răng, lắc đầu thở dài, “Tiểu tử này!”

Phương Sơn Nhạc sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt thoáng hiện chút lo lắng nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi, gượng gạo nở một nụ cười. Ông nhìn Hứa Mục nói: "Tiểu Mục, Toàn Nguyệt, các ngươi cứ nghỉ ngơi ở hai gian thạch thất kia đi. Đồ đạc bên trong đầy đủ cả rồi. Ngày mai sau khi ngươi gia nhập tông môn, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ Động Phủ tốt hơn."

"Cữu cữu làm chủ là được rồi!" Hứa Mục mỉm cười đáp.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Hứa Mục và Toàn Nguyệt, Phương Sơn Nhạc vội vã rời khỏi Động Phủ. Hứa Mục chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi lớn: "Cha, người ở đâu!"

Nghe giọng điệu oang oang này, Hứa Mục không khỏi nở một nụ cười kỳ lạ. Bước ra khỏi thạch thất, hắn tiến tới đại sảnh của Động Phủ, vui vẻ nói: "Biểu ca, la lối cái gì vậy?"

Phương Huyền trông thấy Hứa Mục thì có chút ngượng ngùng. Lúc này, khuôn mặt hắn có vài vết bầm tím, y phục cũng rách nát tả tơi, trông vô cùng chật vật.

"Biểu đệ cười chê rồi!" Phương Huyền cười khổ, chỉnh sửa lại mái tóc rối bời rồi nói: "Ta vừa trở về tìm cha, nhưng không thấy bóng dáng ông đâu!"

Hứa Mục lắc đầu, đáp: "Ta cũng không rõ, cữu cữu sắp xếp xong chúng ta rồi liền đi đâu đó."

Phương Huyền lộ vẻ bực bội. Nhìn thấy thần sắc của hắn, Hứa Mục khẽ động tâm, hỏi: "Biểu ca, chẳng lẽ ngươi vừa mới đi tìm cái tên Long Đàm kia quyết đấu?"

Phương Huyền ngạc nhiên một thoáng rồi bật cười, "Biểu đệ, ngươi thật tinh ý! Không sai, ta đi tìm tên Long Đàm kia quyết đấu. Chỉ tiếc hắn có Thượng Phẩm Bảo Khí trong tay, ta không phải là đối thủ."

Mặt Phương Huyền thoáng ngượng ngùng, nhưng lại nghiến răng nói, "Nếu không phải binh khí của ta đã vỡ nát trong lần lịch luyện trước, lại chưa đủ công tích để đổi mới, ta đã hạ hắn từ lâu rồi! Trước đây, hắn đâu phải đối thủ của ta, lần nào không bị ta đánh đến răng rụng đầy đất? Giờ chẳng những đổi được binh khí, mà tu vi của hắn cũng tăng lên Trúc Cơ hậu kỳ rồi, đúng là vận đen!"

Hứa Mục cười ha hả, tay nắm chặt lại, giọng trầm xuống, “Biểu ca, nguyên tắc của ta là, ai dám trêu chọc ta, ta sẽ đánh cho đến khi mẹ hắn cũng không nhận ra.

Phương Huyền cười lớn, nói: "Biểu đệ, ta càng ngày càng thích ngươi! Không như cha ta, làm gì cũng lo trước lo sau, chẳng có chút bá khí nào cả!"

Hứa Mục cười nhẹ, đôi mắt lóe sáng đầy ý tứ: "Cữu cữu gọi đó là cẩn thận! Nhưng nói thật, biểu ca này, ngươi có muốn báo thù không?"

Phương Huyền nghe thế thì lập tức ngừng cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hứa Mục, trong lòng chợt dâng lên chút hứng khởi. "Biểu đệ, nếu ngươi có cách, ta dĩ nhiên muốn thử xem tên Long Đàm đó có thể kiêu ngạo đến khi nào!"

"Đương nhiên là muốn rồi!" Phương Huyền nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn. "Tên Long Đàm kia quả thật quá quắt, ngày thường đã ỷ mạnh hiếp yếu, giờ lại càng ngông cuồng sau khi Ngoại Công thụ thương và bế quan. Hắn không chỉ xem thường ta, mà còn dám trù ẻo Ngoại Công sống không quá một tháng! Ta nhất định phải góp đủ nguyên thạch, làm lại vũ khí rồi cho hắn một trận!"

Hứa Mục nghe vậy, thầm hiểu ra lý do khiến cữu cữu luôn ủ dột – Ngoại Công đã thụ thương, buộc phải bế quan tịnh dưỡng. Không trách cữu cữu kín miệng không nhắc đến ông, còn mang vẻ lo lắng u sầu.

Nhìn Phương Huyền đang giận dữ, Hứa Mục vỗ nhẹ vai hắn, cười nhạt: "Biểu ca, nếu ta nói rằng ta có thể giúp ngươi báo thù ngay lúc này, ngươi có tin không?"

Phương Huyền ngỡ ngàng nhìn Hứa Mục, rồi bật cười lắc đầu: "Thôi bỏ đi, biểu đệ. Ngươi còn chưa biết hết sự tình, hơn nữa, tu vi ngươi vẫn chưa đến Trúc Cơ đúng không? Làm sao có thể giúp ta?"

Hứa Mục cười nhẹ, mắt sáng lên: "Ta nói giúp ngươi là có thể, ta không bao giờ nói lời suông! Ngươi nhìn xem đây là gì."

Dứt lời, Hứa Mục liền lấy ra từ hệ thống thanh [Lưu Quang Phá Nguyệt Kiếm]. Thanh kiếm mảnh dẻ, sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra khắp Động Phủ, kèm theo từng hồi kiếm minh vang lên réo rắt.

"Thanh kiếm này…" Phương Huyền trố mắt, ngỡ ngàng đặt tay lên thân kiếm, giọng run run: "Kiếm không cần động đã tự phát tiếng, đây... chẳng lẽ là... Cực Phẩm Bảo Khí?"

"Không sai!" Hứa Mục vung nhẹ thanh kiếm, cười mà như không: "Biểu ca, ngươi nghĩ nếu cầm thanh kiếm này, liệu ngươi có thể đánh bại tên Long Đàm kia không?"

Phương Huyền lập tức mừng rỡ, gật đầu lia lịa: "Cực Phẩm Bảo Khí! Loại vũ khí mà kẻ có tiền cũng khó mà sở hữu! Có nó trong tay, ta sẽ đánh cho tên Long Đàm kia phải bỏ chạy không kịp!"

"Vậy thì, chúng ta hãy làm giao dịch," Hứa Mục thu thanh kiếm lại, sắc mặt nghiêm túc: "Thanh kiếm này ta có thể cho ngươi mượn, nhưng ngươi phải nói cho ta mọi điều ngươi biết về mẫu thân ta. Tất cả, không giữ lại bất cứ gì, ngươi có thể chứ?"

Nghe vậy, Hứa Mục đinh ninh rằng Phương Huyền sẽ đồng ý ngay lập tức. Thế nhưng, Phương Huyền đột nhiên biến sắc, nhìn Hứa Mục bằng ánh mắt đầy phức tạp, rồi lắc đầu, cương quyết nói: "Xin lỗi biểu đệ, chuyện của tiểu cô hiện giờ là cấm kỵ. Cô phụ không nói cho ngươi, ắt có lý do của người. Ta đã hứa với Ngoại Công sẽ không nhắc tới chuyện của tiểu cô nữa."

"Vậy nên... thứ lỗi, ta không thể đồng ý."

Ae Đọc Xong cho mình 1 Tìm và 1 BL nhận xét nhé!

Để mình Cãi Thiện Cách Dịch nhé, Có lỗi nhớ Bl nha các Đạo Hữu, Tk♡♡♡