Chương 42: Giấc mơ kỳ quái

Ăn cơm xong, Lăng Huyền Phong cũng không muốn làm gì khác ngoài việc đi ngủ. Trận chiến hôm qua cùng với việc rong ruổi suốt cả ngày trời không nghỉ đã khiến cho thể lực Lăng Huyền Phong cạn kiệt. Điều hắn muốn nhất bây giờ chính là được ngủ một giấc ngon lành.

- Có chuyện gì để mai hẵng nói, bây giờ ta không còn sức để nghe nữa, giải tán, sáng mai tập trung ở đây.

Nói liền hắn lập tức đứng lên đi về phía gian phòng ngủ.

Đặt lưng nằm xuống chiếc giường với chăn ấm đệm êm, Lăng Huyền Phong không khó chìm vào giấc ngủ say. Mục Uyển Thanh thấy hắn đặt lưng xuống liền ngủ ngay được, trong lòng cũng cảm thán không thôi. Không ngờ trên đời còn có người tài đến như vậy, đặt lưng nằm xuống đã ngủ ngay được. Bỗng dưng, nàng nhìn thấy tên tiểu tử kia nở một nụ cười vô cùng đê tiện, khóe miệng lại có nước dãi chảy ra, sau đó hắn khẽ lẩm bẩm:

- Mỹ nhân, lại đây cho bản thiếu gia ôm một cái nào, hắc hắc!

Mục Uyển Thanh khóe miệng giật giật. Không hổ danh là đệ nhất hoàn khố, đến ngủ cũng có thể mơ một giấc mơ đê tiện đến vậy. Không tự chủ nghĩ đến việc tên sắc lang kia sau này chính là trượng phu của mình, sắc mặt nàng đen thui. Ngửa mặt lên trần thở dài. Haizzz, không biết gả cho hắn là phúc hay họa đây. Mà thôi, nếu là phúc thì không sao, mà là họa cũng không tránh được, không bằng tiếp nhận vậy. Nhẹ nhàng, nàng tiến tới chui vào trong lòng hắn, sau khi lựa một tư thế nằm dễ chịu nhất, nàng dần chìm vào giấc ngủ.

Lăng tam thiếu của chúng ta ngủ say như chết, cho dù bom rơi đạn nổ ngay bên tai cũng không biết gì. Đây có lẽ là một tật xấu của hắn từ kiếp trước. Hơn nữa, hiện tại, hắn đang mơ một giấc mơ phải gọi là siêu cấp.... ba chấm.. Trong mơ, hắn đang nằm trên một cái giường vô cùng to, có thể chứa được 5 người nằm cùng một lúc. Hắn đang trong tình trạng bán khỏa thân, trên người duy nhất chỉ còn một cái quần cộc. Bên tay trái của hắn là Maria Ozawa, tay phải của hắn là Sora Aoi. Trước mặt hắn cũng có một mỹ nữ đang trình diễn múa thoát ý, đó chính là Ria Sakurai đang trình diễn tiết mục múa thoát y. Không ai có thể ngờ được là Lăng Tam thiếu gia ngủ mơ lại đi mơ thấy.... nữ thần JAV. Đang lúc cao trào, chuẩn bị xách thương lên ngựa chiến đấu thì bỗng dưng dị biến xảy ra.

Bùm!!!

Một tiếng nổ vang trong đầu Lăng Huyền Phong. Trong thức hải của hắn, hắn đang mặc trang phục ngày thường, xung quanh hắn là một vùng đồng bằng cỏ cây xanh tốt..

- Đây là đâu, không phải ta đang ngủ sao?

Thử nhéo vào mặt mình, Lăng Huyền Phong cảm thấy một trận đau rát. Đây không phải mơ! Hoảng hốt một trận, hắn nhìn ngó xung quanh, một lúc lâu hắn dằn lòng mình phải bình tĩnh, tìm cách giải quyết, hoảng hốt cũng không giải quyết được gì. Bình tâm lại, hắn chạy thẳng về phía trước. Một lúc sau, làm cho hắn cảm thấy quái lạ, đó chính là hắn chạy một quãng cũng phải hơn 60 dặm đường rồi, nhưng không hề cảm thấy chút mệt mỏi nào! Hơn nữa, thở gấp cũng không có! Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên:

- Sát!!!!!!!!!!!!

Tiếng hô vang vọng khắp một góc trời

Ở phía trước! Nghĩ vậy, Lăng Huyền Phong phi thân lên một ngọn đồi cao. Nhìn xuống phía dưới, hắn cảm thấy kinh hãi. Trước mắt hắn, là một chiến trường!

2 bên chiến đấu giáp lá cà với nhau. Một bên là những binh lính mặc áo giáp da, thân hình khỏe mạnh, tay cầm rìu, thương, búa đang liều chết chiến đấu với phe còn lại. Phía đối phương thì là áo giáp sắt, cầm kiếm, cung, thương,... quân số đông đảo đang chen chúc nhau mà đến.

- Phía quân lính giáp da chắc chắn sẽ phải thua!

Đứng trên đồi, Lăng Huyền Phong phán một câu. Nhưng không hiểu tại sao trong lòng của hắn lại quặn đau sau khi nói mấy câu đó, như thể là hắn không muốn xảy ra chút nào.

- Quái lạ! Mình bị sao vậy nhỉ?

Đúng như dự đoán, được một lúc sau, binh lính giáp da chống đỡ không nổi, bỏ chạy tán loạn, bên phía còn lại, binh lính sĩ khí tăng cao, ồ ạt tiến quân, thế như vũ bão. Lúc này Lăng Huyền Phong mới nhìn kĩ, hắn hít một ngụm khí lạnh, quân số đối phương vô cùng đông đảo, chí ít cũng có mấy vạn quân!

- Haizzz, chiến tranh! Thương hải tang điền, lòng tham con người là không đáy, chỉ vì dã tâm của một tên bạo chúa mà sinh linh đồ thán, ai oán thay!

- Người anh em nói rất đúng! Chỉ vì dã tâm của một tên bạo chúa mà bao nhiêu người phải chết vì hắn, thật là không đáng!

Lăng Huyền Phong giật mình! Không ngờ ở đây có người thấy hắn! Quay lại nhìn, trước mắt hắn, là một kỵ sĩ trẻ tuổi, thân mặc áo giáp sắt màu đen, cầm một cây trường côn bịt sắt, toàn thân cũng làm bằng sắt! Nhìn xuống con ngựa, là một con thần tuấn, giáp sắt đầy mình! Con ngựa một lúc lại thở phì phò, trông vô cùng khí thế.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy kỵ sĩ này, trong tiềm thức của hắn lại có một loại cảm giác sùng bái, ngưỡng mộ, một cỗ nhiệt huyết hào hùng xông lên, máu nóng trong người sôi trào. Lặng yên một lúc, hắn hỏi:

- Ngươi là....

- Người anh em, bây giờ ta còn có việc, quân giặc đang tới, ta phải đi tới làm nhiệm vụ của mình, sau này sẽ gặp lại.

Không nói nhiều lời, vị kỵ sĩ kia thúc ngựa chạy tới một mình đối mặt với mấy vạn quân giặc! Vó ngựa bằng sắt lao trên đường vang lên tiếng "Đông, Đông, Đông, Đông" vô cùng vang dội.

Quân địch thấy đối phương có một kỵ sĩ trẻ tuổi lao tới, liền cười như điên, trong hàng ngũ, một viên đại tướng xông tới, hắn hét lớn:

- Người tới là ai? Dám cả gan chặn đường quân đội Thiên Tử! Tới đây chịu chết!

- Hừ! Quân giặc cướp nước! Hãy nhận mệnh đi!

Dứt lời, vị kỵ sĩ trẻ thúc ngựa phi nước rút. Chiến mã đột ngột tăng tốc, lao tới như một cơn gió. Vị tướng kia cũng là chiến tướng xông pha trận mạc, kinh nghiệm đầy mình, rút thương lao tới đón đỡ.

- Choang!

2 vũ khí va chạm với nhau đến tóe lửa. Viên đại tướng kia kinh hãi trong lòng. Không ngờ tên nhóc kia lại có sức khỏe tới như vậy, mình đã dồn 8 phần lực lượng vào thương kia, vậy mà tới giờ 2 tay mình run run, hơn nữa lại còn đau rát.

- Khá lắm nhóc con, không ngờ có chút bản lĩnh! Nhưng như thế chưa đủ! Xem chiêu!

Viên tướng kia lập tức đâm tới một thương, thế nhanh như chớp. Kỵ sĩ kia không chút nao núng giơ bổng đón đỡ. 2 thanh vũ khí lại giao nhau đến tóe lửa. 2 người đánh nhau ta đánh ngươi đỡ, ngươi đánh ta đỡ, phút chốc, không ngờ đã giao chiến hơn trăm hiệp!

Được một lúc lâu, viên tướng kia càng đánh càng sợ hãi, hắn trải qua trăm trận chiến, chưa bao giờ lâm vào thế bí như thế này. Hắn càng lúc càng thấm mệt, trong khi tên kỵ sĩ trẻ kia càng đánh càng hăng, càng lúc khí thế càng như vũ bão. Lúc đầu 2 người đánh còn có công có thủ, nhưng tới bây giờ hắn chỉ có thể thủ chứ không thể công. Các cụ có câu: Thủ mãi cũng sẽ thua. Đúng như vậy, viên tướng kia rốt cục cũng không chống đỡ nổi nữa, bị kỵ sĩ kia hất văng cây thương. Hắn hét to:

- Quân cướp nước, hãy đền mạng!!!!

Hét to một tiếng, vị kỵ sĩ đập cây trường côn xuống

- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hét thảm một tiếng, viên tướng kia bị cây côn sắt đập cho nát sọ, xương trộn lẫn óc văng tung tóe, nhưng thế tới của cây côn chưa hết, vẫn đập xuống. chỉ một cái chớp mắt cả người lẫn ngựa bị đánh cho nát bét, chỉ còn lại một đống thịt nát trên đất!

- AAAAA!!!! Lũ giặc kia, ta đến đây!!!!!

Hét dài một tiếng, kỵ sĩ thúc ngựa xông thẳng vào đội hình địch. Đi đến đâu hắn vung gậy bổ đến đó. Những nơi hắn đi qua thì người ngã ngựa đổ. Những ai may mắn thì bị một gậy đập nát sọ, những tên nào không may mắn thì bị đánh cho thành bánh thịt!

Lăng Huyền Phong trông thấy một cảnh tượng như vậy không những không thấy ghê tởm, mà còn vô cùng hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, hắn lập tức cũng muốn xông tới trợ giúp một phen. Nhưng đúng lúc này, một luồng sức hút đã kéo hắn rời xa khỏi nơi đó. Giật mình tỉnh giấc, Lăng Huyền Phong mở mắt, thấy mình đang ở trong nhà trọ!