1 năm sau…
Tại biên cảnh phía cực Bắc đế quốc, ở một tòa pháo đài tinh kỳ phấp phới, cờ xí tung bay phấp phới. Thời tiết lạnh lẽo, tuyết rơi trắng trời, binh lính không có nhiệm vụ thì túm năm tụm ba quanh đốm lửa, không có việc thì chán quá đi ngủ, còn lại thì hoặc đi tuần hoặc tham gia huấn luyện.
Trên tháp canh, hai binh lính nói chuyện với nhau:
- Lão Tiền, chúng ta ở đây được bao lâu rồi nhỉ?
Binh lính tên lão Tiền ở bên cạnh vừa uống một ngụm rượu cho ấm người, sau đó thở phà một hợi dài, đăm chiêu nhìn trời nói:
- Ầy, cũng không biết nữa, dạo gần đây ta đã không thể phân biệt nổi ngày đêm nữa rồi. Có hôm mệt quá thiếp đi chắc cũng phải vài ba ngày sau mới tỉnh. Nhưng ta đếm được ít nhất cũng đã 7 cái mùa đông trôi qua từ khi ta mới vào quân rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật. Lão Lý à, ngươi cũng vào quân sau ta vài tháng thôi thì phải.
Binh lính lão Lý gật gù, cũng giật bình rượu trên tay lão Tiền, nhấp một ngụm, ngồi xuống thẫn thờ:
- Cũng phải, gần 7 cái mùa đông, ha ha! Không biết quê nhà hiện tại ra sao nữa. Lúc ta mới rời nhà đi lính, bé con nhà ta cũng chỉ biết bò, không biết bây giờ nó lớn đến đâu nữa. Có lẽ cũng đã cao đến gần hông của ta đi.
Nói xong, lão Lý cũng uống thêm một ngụm rượu rồi chửi thề:
- Mả cha nhà chúng nó, mấy tên chó chết Mạc Phủ quốc, không hiểu vì sao mấy tháng gần đây chúng nó tấn công rát thế, ba ngày 1 trận tập kích nhỏ, 5 ngày 1 trận công thành lớn, bọn ta cũng sắp mệt chết rồi!
Lão Tiền cũng gật gật đầu:
- Cũng phải, không rõ dạo này vì sao bọn chúng lại manh động đến thế nhỉ. Nhưng lão Lý ngươi có để ý, là dạo gần đây khi bọn chúng công thành, sắc mặt có gì đó không đúng a!
Lão Lý cũng nhíu mày:
- Đúng nha, ta có để ý, mỗi lần chúng công trại, sắc mặt đều vô cùng khẩn trương, vài phần hoảng hốt. Như thể có cái gì đó đang đuổi sau lưng chúng vậy.
Lão Tiền gãi gãi đầu:
- Thôi kệ đi, chúng nó đến thì mình đỡ, phận làm binh lính, chắc ngươi cũng hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến tử, thôi thì cứ mong bọn chúng đừng có dồn dập quá là được.
- Nói cũng đúng!
Ở trong đêm tối, hai bóng người ngồi khoác vai nhau cười đùa, nhưng hai người không biết rằng, trong màn đêm phía xa xa, từng bước chân nặng nề đang lê bước tới gần…
Tại trung tâm pháo đài, bên trong một đại sảnh lớn là rất nhiều tướng lãnh của tập đoàn quân phòng thủ nơi này. Ngồi chủ vị không có ai khác, chính là Quách Vọng Sơn đại nguyên soái, ở phía dưới còn có cả Lăng Chấn Đông cùng Mục Phi Yên, ngồi phía sau là rất nhiều tướng lãnh đại tài của đế quốc. Trong lều tuyệt không có một bóng dáng binh lính, kể cả lính gác bên ngoài cũng phải đứng cách xa hơn trăm mét. Lúc này, một vị tướng lãnh lĩnh quân đang phát biểu:
- Đại soái, tình hình có vẻ không cải thiện được mấy. Dạo gần đây các nước xung quanh có nhiều dị động, gần chúng ta nhất là Mạc Phủ quốc liên tục cất binh tấn công biên cảnh, cường độ tấn công cũng ngày càng ác liệt. Tuy nhiên khác với những lần chiến tranh khác, bọn chúng lần này tấn công như thể không còn gì để mất, binh lính của bọn chúng tinh thần hoảng hốt, bạ đâu đánh đó không theo một chiến thuật nào cả. Cái này rất đáng nghi. Hơn nữa, mạt tướng cũng nhiều lần đưa trinh sát thọc sâu vào cảnh nội bọn chúng để tìm hiểu tình hình, nhưng lạ một cái là cử 10 người đi thì cả 10 người đều bặt vô âm tín. Hiện mạt tướng cũng không biết phải làm sao, mong đại soái chỉ ra một con đường sáng.
Quách Vọng Sơn ngồi một bên trầm ngâm, uống một ngụm trà, suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Nói thật là tình hình các nước lân bang, lão phu cũng không rõ lắm, lão phu cũng từng cử rất nhiều trinh sát đi thám thính, nhưng cũng như ngươi, toàn bộ bọn họ đều không trở về. Lão phu đoán rằng khả năng cao đến 8 thành là họ không trở về được nữa. Hiện tại lão phu cũng rất lo lắng nhưng không còn cách nào khác, mọi người cố gắng chú ý phòng thủ, cố gắng chờ đến lúc có tin tình báo mới vậy.
Các tướng lĩnh trong sảnh cũng nặng nề gật đầu, hiển nhiên họ cũng đang hơi mù mịt về tình thế hiện tại. Quách Vọng Sơn nói tiếp:
- Các vị cũng đã biết, hiện tại triều đình đang trong thời điểm rối ren, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tung tích không rõ, Long Cửu Thiên đọa lạc nhập ma, hiện tại dòng dõi Hoàng tộc cũng chỉ còn trưởng công chúa, nhưng nàng hiện tại vẫn còn đang hôn mê, không biết ngày tỉnh lại, triều chính tạm thời là do các nguyên lão đại gia tộc đứng ra chủ trì, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là giữ vững tinh thần, đừng nên hoảng loạn, tránh cho các quốc gia khác thừa cơ xâm lấn. Còn nữa, lão phu cũng nhận được tin tình báo là đám người giang hồ dạo gần đây thừa dịp quốc gia đang thời buồi rối ren mà đang manh nha tư tưởng làm loạn. Trước đây khi triều đình vẫn còn, vẫn miễn cưỡng có thể áp chế được chúng. Nhưng hiện tại có chút áp không nổi. Lão phu muốn mọi người cảnh giác, đặc biệt trong khu vực mình quản lý, đừng cho bọn hắn làm loạn. Còn bên trong cảnh nội, lão phu cũng gửi thư nhờ các đại gia tộc chú ý, chỉ mong là có thể áp chế được bọn chúng cho đến khi tình hình ổn định.
Các tướng lĩnh khác gật đầu kêu rõ.
Đúng lúc này, tiếng chuông gõ cảnh báo vang lên:
- Địch tập! Địch tập! Có quân địch tấn công!
Mọi người lập tức đứng dậy, không ai bảo ai, tự giác chạy về vị trí của mình. Quách Vọng Sơn cũng lập tức xốc lại tinh thần, cùng với Lăng Chấn Đông và Mục Phi Yên phía sau, ba người nhanh chóng chạy lên tường pháo đài, lúc này cách xa vài trăm mét đang lúc những cái đầu di chuyển trong trời tuyết.
- Pháo sáng chuẩn bị! Phóng!
Vút! Vút!
Hàng loạt tia sáng phóng lên trời rồi rơi xuống, chiếu sáng cả một mảng lớn bóng đêm. Lăng Chấn Đông hít một hơi lạnh:
- Kia… Đại soái, chuyện này… bọn chúng là… thứ gì thế kia?
Lúc này binh lính trên thành nhìn thấy cảnh tượng phía dưới cũng là kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch.
- Cái kia… bọn chúng có phải là người không? Các ngươi có ai có thể nói cho ta biết?
Quách Vọng Sơn sống lưng cũng một đợt lạnh lẽo, tu vi của lão là cao nhất, hiển nhiên cũng có thể miễn cưỡng nhìn được khá xa, khi nhìn thấy “quân địch” đang từ từ đi đến, trong lòng cũng một trận sợ hãi không kém.
- Cái kia… xác sống?