Chương 284: Diệt tộc

- Đại bá, trước tiên đừng tổ chức gia yến vội, chúng ta vẫn còn việc phải làm.

Lăng Phiên Hùng được Lăng Huyền Phong nhắc, liền hỏi:

- Ý của con là...

- Đại bá, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không, sau này sẽ lưu lại phiền toái.

Lăng Phiên Hùng lạnh lùng nói:

- Cũng hợp lý, trước tiên đừng vội tổ chức gia yến. Chúng ta chia binh hai đường. Ta sẽ đến Dương gia, còn con sẽ tới Kim gia. Thế nào?

- Không thành vấn đề. Con sẽ đem nhân thủ Phục Ma Hội đi cùng, còn đại bá sẽ cùng Lăng Gia tộc nhân đi.

- Được!

Ngay buổi tối hôm đó, Thủy Mặc thành lại bốc lên một trận gió tanh mưa máu. Lăng gia sau khi chịu sự tấn công của hai nhà Kim, Dương liền điên cuồng triển khai trả thù. Khắp nơi, các sản nghiệp của hai nhà đều bị điên cuồng tàn phá. Bất cứ ai, chỉ cần là liên quan đến hai họ Kim và Dương đều bị giết chết bất luận tội.

Khi vầng trăng tròn treo ở chính giữa bầu trời, trận chiến giữa Lăng - Kim hai nhà đã biến chuyển thành đơn phương tàn sát. Do Kim gia chủ đã dẫn theo gần như toàn bộ tinh anh tới Lăng gia, để rồi toàn quân bị diệt, hiện tại chỉ còn lại một vài cá nhân gọi là có sức chiến đấu. Lăng Huyền Phong suất lĩnh một ngàn đệ tử đi thẳng một đường tới Kim gia tiến hành càn quét, thần cản giết thần, phật cản giết phật, cương quyết không bỏ sót bất cứ thứ gì khả nghi.

Trước đại môn Kim gia....

Lăng Huyền Phong lạnh lùng nhìn đại môn to lớn đang đóng trước mặt, trong lòng có chút hồi hộp. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hắn giết người, nhưng diệt tộc, lại là một chuyện khác. Sau khi hít vào một hơi sâu, rồi lại thở ra một hơi thật dài, kiềm chế lại cảm xúc hồi hộp trong lòng, hắn hô:

- Phá cửa!

Ầm!!!

Cát Dụ Thành đến trước đại môn, liền vận công, dùng một quyền đánh tan nó, ngay lập tức bên trong ùa ra vô số Kim gia vệ đội, trên tường cũng ngoi lên vô số cung thủ. Ở phía đằng sau, Kim Chính Phong đang trong vòng vây của 10 thân vệ, trầm giọng nói:

- Lăng Huyền Phong, ngươi muốn làm gì?

Lăng Huyền Phong cười lạnh:

- Kim gia chủ, ngày hôm nay ngươi dẫn người tới muốn tấn công Lăng gia, sau cùng bị chúng ta đánh bại, ngươi chẳng qua may mắn thoát trở về. Lăng mỗ hôm nay nếu như không đáp lễ thì lại ngứa ngáy trong lòng.

Kim Chính Phong kìm nén cảm xúc trong lòng, nói:

- Lăng Huyền Phong, sống trên đời, làm gì cũng không quá tuyệt tình, lưu lại cho nhau một con đường lui, thế nào?

Lăng Huyền Phong khinh bỉ:

- Ngày hôm nay nếu như ta không về kịp, hoặc chẳng lỡ người thua là chúng ta, vậy các ngươi có chừa đường lui? Bớt nói lời thừa thãi đi. Kim Gia chủ, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Đạo lý này, ngươi làm gia chủ, hẳn là sẽ phải biết chứ?

Kim Chính Phong im lặng, coi như ngầm thừa nhận. Lúc này, một bóng người yểu điệu từ trong Kim gia chạy raL

- Đừng đánh nhau! Dừng lại!

- Uyên nhi! Cha bảo con rời đi, sao con ở lại?

Kim Chính Phong hét lớn. Nhưng Kim Tiểu Uyên lại không hề màng tới cha nàng, mà khóc lớn quỳ trước mặt Lăng Huyền Phong:

- Lăng đại ca! Ngươi tha cho cha ta được không? Đừng giết cha ta! Lăng đại ca muốn ta làm gì cũng được! Ta cầu xin ngươi!

Thấy nàng khóc vô cùng thương tâm, trong lòng Lăng Huyền Phong cảm thấy bất nhẫn, có chút không nỡ, nhưng ngay lập tức hắn kìm lại, cố gắng lấy giọng bình thản nhất có thể để đáp:

- Ta muốn tha cho hắn, nhưng hắn đã từng nghĩ qua sẽ tha cho Lăng gia? Chuyện này không cần nhiều lời nữa, việc đến nước này, chỉ trách cha của nàng dã tâm quá lớn mà thôi. Lăng mỗ từ trước tới nay người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta diệt cả nhà hắn!

Kim Tiểu Uyên nghe hắn nói, càng lúc càng khóc lớn, nàng đau khổ hét:

- Lăng đại ca! Coi như ta dập đầu cầu xin ngươi! Nếu như cha ta chết, thì ta không còn một người thân nào nữa! Ta cầu huynh...

- Nàng đã từng nghĩ tới, nếu như Lăng gia hôm nay bị diệt, gia gia cùng nãi nãi ta sẽ thương tâm đến thế nào? Đại ca của ta sẽ ra sao khi mất đi phụ thân của mình?

- Không! Chỉ cần bây giờ huynh dừng lại, ta sẽ làm mọi điều huynh muốn, làm nô tì cho huynh cũng được! Chỉ cần...

- Kim Tiểu Uyên! Ta nhắc lại cho nàng! Chuyện hôm nay đến bây giờ đã không còn đường lui! Đừng nhiều lời vô ích nữa!

Kim Tiểu Uyên sắc mặt trắng bệch, hai con mắt dần trở nên đờ đẫn, nàng lẩm bẩm:

- Nếu... nếu như có thể, ta thà rằng sinh ra tại một gia đình bình thường còn hơn....

Nói đoạn, trước sự bất ngờ của tất cả mọi người, Kim Tiểu Uyên liền rút ra một con dao găm, đâm một nhát vào ngực mình.

- Uyên nhi! Không!!

Kim mẫu ở đằng sau điên cuồng hét lớn. Nhìn thấy nữ nhi của mình ánh mắt dần trở nên vô hồn, bà trong đầu chỉ một mảnh trống không. Nữ nhi mà phu phụ họ yêu thương suốt mười mấy năm qua, vậy mà giờ đây... chết?

Phụt!

Kim mẫu phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình lảo đảo, loạng choạng bước đến bên cạnh thi thể Kim Tiểu Uyên.

- Nữ nhi ngoan, sao con lại bỏ mẫu thân mà đi? Chờ mẫu thân với!

Nhanh như chớp, bà rút con dao trong ngực Kim Tiểu Uyên ra, rồi cũng đâm vào ngực mình, ngã xuống bên cạnh con gái.

Lăng Huyền Phong quay mặt sang một bên, sau đó thở dài:

- Ài, tại sao lại làm như vậy chứ?

Kim Chính Phong chết lặng ở một bên, nhìn thấy thê tử và con gái của mình đều tự sát. Trong đầu hắn bùng lên một tiếng nổ vang dội. Hắn điên cuồng cười:

- Ha ha ha ha ha! Chết! Đều đã chết! Bố cục làm ra mấy chục năm trời, bây giờ thì sao? Ha ha ha ha ha!

Sau đó, hai mắt hắn đỏ lòm nhìn Lăng Huyền Phong:

- Lăng Huyền Phong! Đến đây! Hôm nay cho dù ta có chết cũng phải kéo theo các ngươi chôn cùng!

Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói:

- Có giỏi cứ phóng ngựa lại đây! Các huynh đệ! Giết!

Kim Chính Phong bừng bừng lửa giận cũng hét:

- Người đâu! Giết!

Sát!!!

Phục Ma đệ tử cùng với Kim gia ngay lập tức biến chuyển thành hỗn chiến. Chiến hỏa lan tràn cực nhanh, tiếng la hét thảm thiết tràn ngập không gian. Lăng Huyền Phong cùng Cát Dụ THành thực lực cao nhất đều đóng vai trò nhân vật áp trận trong lần tàn sát này. Các đệ tử Phục Ma Hội tu vi đều là Võ Sư, Võ Vương, Võ Tông triển khai chém giết rất thống khoái không có người nào đủ sức ngăn cản. Các trưởng lão, hộ pháp của Kim gia chạy tới ngăn cản đều bị vô tình chém giết.

Kim Chính Phong tu vi Võ Tôn nhị giai coi như cũng có chút thực lực. Những đệ tử Võ Tông của Phục Ma Hội vây công hắn đều bị vô tình diệt sát, một chiêu đánh chết. Lăng Huyền Phong nhíu mày:

- Cát lão, ngươi tiếp tục lược trận!

Hắn lập tức phi thân tới trước mặt Kim Chính Phong rồi nói:

- Mọi người lui ra, để ta lên!

Mọi người đều nhanh chóng lùi lại, tạo ra một vòng tròn lớn bao quanh hai người.

Kim Chính Phong thấy Lăng Huyền Phong đến thì lập tức điên cuồng đánh tới

- Cho dù hôm nay ta chết cũng phải làm thịt ngươi!

Xẹt!

Tay của Kim Chính Phong hóa thành trảo liền đánh tới, Lăng Huyền Phong lập tức tránh được, thấy không đánh trúng, Kim Chính Phong cũng không ngừng lại, xoay người tiếp tục ra chiêu:

- Lục Ngân Tỏa!

Trong tay của hắn phóng ra 6 đạo tàn ảnh màu bạc, là sáu sợi xích bằng bạc, muốn trói đối phương lại.

Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói:

- Điêu trùng tiểu kỹ!

Chưởng pháp nóng rực trong tay xuất ra, một đạo kim quang nóng rực đánh tới, nhất cử đánh tan 6 sợi xích. Dư lực điên cuồng gào thét, trực tiếp hướng tới ngực của Kim Chính Phong.

- Đáng chết!

Kim Chính Phong thấy Ngân Tỏa của mình bị đánh nát, lập tức biến sắc. Muốn né tránh, nhưng đã muộn. Một chưởng của Võ Hoàng, Võ Tôn nho nhỏ như hắn há có thể tránh?

Phành!

Kim Chính Phong bị đánh một chưởng nặng nề vào ngực, chỉ cảm thấy ngực mình như bị thiêu đốt. Hắn có thể cảm thấy xương sườn của mình bị gãy đoạn vài cái. Hít thở khó khăn, hắn nói:

- Ngươi...

Chưa dứt lời, Lăng Huyền Phong lại đến:

- Chết đi! Long Chiến Vu Dã!

Hai tay xuất chưởng thành một hình tròn, sau đó giơ lên trên cao, rồi hạ xuống hai bên, một tiếng long ngâm kinh khủng vang lên, chấn động lỗ tai của mọi người. Quanh thân mình kình khí điên cuồng xuất ra khiến y phục của hắn bay phần phật. Sau lưng Lăng Huyền Phong liền xuất hiện hư ảnh của hai con ngũ trảo kim long bay lượn lên trời. Sau đó hắn lại dùng hai tay tạo thành một hình thái cực rồi đẩy về phía trước. Kim long theo hướng tay của hắn liền phi về phía Kim Chính Phong.

- Không!

Kim Chính Phong rốt cục cảm nhận được một tia khí tức tử vong, kinh hãi hét lớn. Hắn không muốn chết. Nhanh chóng vận toàn bộ sức bình sinh muốn chạy trốn, nhưng đã muộn.

Hai con ngũ trảo kim long sau khi tóm được Kim Chính Phong liền kéo hắn lên trên cao. Rồi một tia sáng chói lọi vang lên, kéo theo một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Uỳnh!!!!!

Mọi người cảm thấy chói mắt, liền vô thức lấy tay che đi. Sau khi tia sáng tắt vụt, không gian chỉ còn vài mảnh tàn bào của Kim Chính Phong phiêu đãng.

Kim gia chủ, bị Lăng Huyền Phong một chưởng đánh thành tro bụi!